CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 77

Sức nặng của gã ta dường như muốn kéo theo Daphne sụm xuống sàn.

Cô bật ra tiếng kêu ngạc nhiên như thể cô chúi nhũi.

"Giờ chúng ta đi được chưa?" Công tước hỏi, hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Cô ngần ngại gật đầu, liếc xuống chỗ Nigel. "Anh ấy trông không có vẻ

thoải mái lắm, anh có nghĩ vậy không?"

Simon nhìn cô chằm chằm. Chỉ đơn giản là chằm chằm. "Cô quan tâm

đến việc thoải mái của hắn?" Cuối cùng anh hỏi.

Cô lắc đầu mạnh mẽ, rồi gật, rồi lại lắc. "Có lẽ tôi nên – Nói thế nào nhỉ

– Đây, đợi một lát." Cô cúi xuống và nới lỏng chân Nigel để gã có thể nằm
thẳng lưng. "Tôi không nghĩ là anh ấy xứng đáng trở về trên xe ngựa của
ngài," cô giải thích khi kéo lại áo khoác cho gã, "nhưng có vẻ như hơi tàn
nhẫn khi để anh ấy lại đây trong tư thế này. Đó, giờ thì tôi xong rồi." Cô
đứng dậy và ngước lên.

Và chỉ bắt kịp cái thở dài khe khẽ của Công tước khi anh bước đi, làu

bàu gì đó về Daphne cũng như về phụ nữ nói chung, và về toàn bộ cái gì
nữa mà Daphne không nghe được.

Nhưng có thể như thế là tốt nhất. Cô khá nghi ngờ việc đó là một lời

khen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.