văn phòng sếp lớn. Peter nhìn tôi, vẻ mặt phẳng lặng, nghiêm nghị, cao
ngạo. Đột nhiên, tôi thấy rất sợ. Không, việc ông ta ký tên cho tôi nghỉ việc
không đáng kể nữa. Điều ghê sợ chính là việc tôi không sao nối kết được
cái người đang đối diện tôi lúc này với hình ảnh người đàn ông đau đớn
điên cuồng vì mất con vào cái đêm cách nay chưa xa. Hệt như là hai kẻ
hoàn toàn không can hệ gì đến nhau. Peter khóc, đã phơi bày tất cả vẻ yếu
đuối và thất bại trước mặt tôi. Ông ta đã cầu xin sự cảm thông. Tôi cũng
chia sẻ với ông ta nỗi đau đớn tột cùng ấy. Vậy mà giờ đây, ông ta sẵn sàng
tiêu diệt tôi, không chút xót thương… Ngả người vào lưng ghế xoay lớn,
Peter Yeo hất cằm:
- Nào, cô có ý kiến đòi bồi thường hay trợ cấp thôi việc gì đó thì nói
mau đi. Hãy nhớ, tôi không có thời gian giải thích dài dòng về lý do cho
nghỉ việc đâu…
Vừa đặt tờ giấy lên bàn, tôi toan mở miệng nói. Nhưng CD Nguyên đã
quay phắt lại. Anh nhìn Peter, rồi nhìn sang tôi, tràn đầy ngạc nhiên. Tôi
chợt hiểu, CD Nguyên hoàn toàn không biết đến quyết định cho tôi nghỉ
việc. Vầng trán anh tối sầm. Nắm tay anh siết mạnh, đấm nhẹ lên mặt kính:
- Mr. Yeo, ông biết điều ông đang làm chứ? Tại sao ông cho cô Lim
nghỉ việc mà tôi lại không biết gì cả?
- Anh đừng quên công ty đang trong đợt giảm nhân sự - Peter Yeo thản
nhiên. Rồi ông ta hạ giọng, cảnh báo CD Nguyên khi anh vươn người về
phía trước, như sắp sửa một cuộc tranh luận kịch liệt - Nguyên, chúng ta sẽ
bàn về việc này sau, khi không có nhân viên dưới quyền, okay?
Bất giác, CD Nguyên lặng đi. Anh thở ra nhè nhẹ. Một vệt xám xanh
buồn bã lướt qua phía dưới quầng mắt. Tôi nhìn CD Nguyên, như một đứa
trẻ bé bỏng bị đánh oan mếu máo chạy về với anh trai của nó. Tôi hy vọng
anh bênh vực tôi. Vì hơn ai hết, CD Nguyên hiểu rõ năng lực của các nhân
viên. Anh biết tôi đã làm được những gì. Anh thừa hiểu bất công nếu đối xử
với tôi như vậy. Chỉ cần anh lên tiếng, chắc chắn tôi sẽ được ở lại. Chẳng
phải chức vụ cao nhất của Red Sun chính là anh đấy ư? Nhưng, trái với
mong chờ của tôi, CD Nguyên im lặng. Nắm tay vừa siết lại duỗi dần ra.
Những ngón tay anh thả lỏng trên mặt bàn kính, dài, trắng bệch. Cố nén cơn