tai nạn nhỏ. Nhưng bây giờ thì không thể. Qua một vệt sáng màu vàng của
cái đèn follow góc sân khấu, tôi vừa nhìn thấy mỏm đầu nhẵn thín của Peter
Yeo phía bức tường đối diện. Ông ta đã xác định được khu vực Lim đang
lẩn trốn. Cũng như tôi, Peter chạy rất nhanh về phía sân khấu. Rõ ràng, ông
ta không hề có ý định để cô nhóc tẩu thoát.
Mắt tôi dần quen với bóng tối vẩn đục. Chỉ có điều, những sợi dây điện
nối với hệ thống đèn màu, những đường âm thanh dán trên sàn gỗ như vô
số con rắn ngoằn ngoèo trơn tuột, khiến tôi mấy bận suýt ngã bổ chửng.
Cuối cùng thì tôi cũng mò tới được bên cánh gà. Một nhân viên điều chỉnh
âm thanh ngồi sau cái bàn đầy những nút bấm và cần gạt. Gã nhìn tôi như
nhìn một vật thể lạ. Các nhạc công khác ngồi co chân trên ghế, hờ hững
ném về tôi ánh mắt hờ hững. Một cô gái trong số họ mí mắt tô đen, hút
thuốc như một cái ống bễ. Cô ta hất hàm, hỏi khó chịu: “Lên đây làm chi
vậy? Có biết khách không được lên chỗ này không?”. Tôi đảo mắt nhìn
quanh: “Tôi kiếm Lim, người chơi cello ở đây!”. Cô gái mí mắt đen nhìn tôi
một cách căm ghét, không thèm trả lời. “Cô ta biến rồi!” - Gã điều chỉnh âm
thanh lên tiếng lạnh nhạt. “Biến đi đâu chứ?” - Tôi nghe rõ tiếng tim đập
thình thịch trong lồng ngực. Peter Yeo đứng bên cánh gà đối diện, nhìn
thẳng vào mắt tôi. Ông ta chờ bản nhạc chấm dứt, sẽ băng qua sân khấu
sang đây, thộp cổ Lim. Có lẽ ông ta không thể ngờ đến tình huống vì sao tôi
có mặt nơi này. Bản nhạc Take Five quái quỷ trên piano càng lúc càng thêm
dồn dập, đẩy lên cao trào. Bất chợt, tôi nhận ra tấm vải phủ bên dưới bàn
điều chỉnh âm thanh lay động nhẹ. Một ai đó đang nấp kín bên trong. Tôi
nép vào cánh màn nhung, nói nhỏ: “Lim, ra đây gặp tôi, mau lên!”. Không
có lời đáp. Tấm vải im lìm, căng thẳng. Tôi nhấn giọng, không chút đùa
bỡn: “Ra đi, Lim. Tôi sẽ đưa cô chạy trốn trước khi Peter Yeo tóm được cô
và lấy đi cái laptop!”. Tấm vải trùm vén lên. Lim lồm cồm chui ra, tóc rối
bù. Cô đứng dậy, ngước lên tôi gương mặt nhợt nhạt, hỏi khẽ: “Peter đâu?”.
Tôi hất nhẹ cằm về phía bên kia cánh gà, nơi Peter đang bình thản cho hai
tay vào túi quần, kiên nhẫn chờ bản nhạc chấm dứt sẽ qua tóm gọn con mồi.
Hình như ông ta đã biết chỉ có một lối ra vào duy nhất nơi cái quán nhạc
này mà thôi. Lim phát hoảng. Môi dưới run rẩy: “Sao bây giờ, CD