CÔNG TY - Trang 207

32
Lim

- bị ném đi như một hòn sỏi



Những tưởng sau một cuộc tháo chạy kinh khủng, trở về nhà an toàn,

tôi sẽ bình tĩnh trở lại. Nhưng thật kỳ quặc, trong lồng ngực, tim tôi vẫn nện
thình thịch như một cái trống điện tử hỏng bảng điều khiển. Tôi vừa thò tay
bấm chuông, cánh cổng tức khắc hé mở. Mẹ chờ sẵn từ bao giờ, với tất cả
biểu hiện báo trước cơn giận dữ sắp sửa bùng nổ. Theo sát gót tôi vào nhà,
mẹ nhìn thẳng mặt tôi, mắt cau lại, tung ra một nắm câu hỏi dồn dập:

- Nào, nói đi chứ! Con có biết nhìn đồng hồ không? Có biết thế nào là

sớm và muộn không? Thử nghĩ xem, một cô nàng 20 tuổi, ăn mặc trống
trải, vẽ mắt và tô son đậm thế kia, rồi về rất khuya, những người tử tế nhìn
thấy sẽ nói gì?

Tôi im sững. Nếu không phải hôm nay, hẳn tôi đủ sức đương đầu với

chương trình “đố em” đột ngột của mẹ. Nhưng lúc này, hơi thở hổn hển vẫn
đeo bám tôi, tôi chỉ muốn trốn vào một góc riêng và tự trấn tĩnh mà thôi.
Một cách đơn giản và gần với sự thật hơn cả, tôi giải thích:

- Con đi chơi nhạc ở bar về, mẹ ạ!
Mũi của mẹ hếch lên, hít mạnh. Hình như mẹ ngửi thấy mùi gì khả

nghi. Nắm chặt khuỷu tay tôi, giọng mẹ thấm đẫm sự ngờ vực:

- Con vừa uống rượu, phải không Lim?
- Có đâu nào, con chỉ uống một chai Coke cùng với ban nhạc mà thôi! -

Vừa nói xong, sống lưng tôi lạnh toát.

Ban nãy, ngồi sau tôi, CD Nguyên nồng sực mùi rượu. Anh cho biết đã

bị cậu phục vụ quán bar đã đánh đổ cả một khay cocktail vào người, thấm
đầy quần áo, lúc anh vội vã chạy lên sân khấu tìm cách giải cứu cho tôi khỏi
sự săn lùng của Peter Yeo càng nhanh càng tốt. Thế nhưng có thể mẹ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.