biết. Anh thương yêu và muốn bảo vệ em là vì thế, ngốc ạ!”. “Tại sao anh
phải bảo vệ em chứ?” - Tôi tròn mắt. “Lim ạ, rất có thể em sẽ bị Peter làm
hại. Em đang làm việc cho Hồng Nhật, đối thủ của Red Sun”.
*
Sáng nay tôi vào công ty khá muộn. Sau khi đi ăn sáng, tôi nảy ra ý
định ghé qua xem các mẫu lịch ngoại mới nhập về. Xe hơi của tôi đang làm
lại nội thất. Tôi gọi taxi chở lên nhà sách trung tâm. Còn lâu mới đến tết,
nhưng lúc này đang là mùa cao điểm thiết kế lịch bàn, lịch tờ và thiệp xuân.
Chỉ cần mua một số mẫu lịch bắt mắt, đem về cho nhân viên thiết kế như
Cẩm copy lại là xong, chẳng cần mất công đầu tư lâu la mà lắm khi chẳng
nên cơm cháo gì. Thú thật là tôi cũng thoáng lo khi nghĩ chuyện bản quyền.
Nhưng chắc đâu có nhà in lịch nào tuốt bên trời Tây mất công bay sang cái
xứ sở xa xôi này, chỉ để bắt quả tang và kết tội một công ty thiết kế nhỏ xíu
làm ăn chụp giựt. Sau khi xem thoả thuê, tôi chọn gần ba chục mẫu lịch. Đủ
loại. Ngoài mấy mẫu lịch của Đức, phần lớn là lịch nhập từ Đài Loan và
Hồng Kông. Chẳng phải vô cớ tôi chọn khu vực Hồng Nhật toạ lạc tại khu
vực có rất nhiều cửa hàng và công ty của người Hoa. Ở đây rất thiếu hãng
thiết kế chuyên nghiệp. Trong khi đó, nhu cầu thiết kế, quảng bá cho mặt
hàng nhựa, đồ nhôm gia dụng và bao bì thực phẩm các loại rất cao. Đừng
tưởng những nhãn hiệu không danh giá đầu tư ít ỏi cho mẫu mã. Trái lại,
các ông chủ rất chịu chi. Mà đơn đặt hàng thiết kế của họ đầy quái lạ. Một
lần, tôi yêu cầu Lim và Cẩm thiết kế thật kỹ mấy mẫu poster và các nhãn
dán lên sản phẩm cho một cơ sở sản xuất hàng nhựa. Tuy nhiên, khi giao
mẫu cho khách, ông ta giãy nảy lên. Đòi loại bỏ hết thảy những màu sắc và
chi tiết sang trọng, ông ta quả quyết chỉ cần làm sao cho hình ảnh nổi bật,
loè loẹt chói chang và càng ngây ngô càng tốt. Khi Lim, Cẩm và cả tôi nữa
tròn mắt ngạc nhiên, đại gia cố gắng giải thích bằng thứ tiếng Việt cụt lủn
và lộn xộn: “Ngổ làm hàng pán về miền Tây và Campuchia, làm sao
cho pắt mắt pà con nông dân là được lồi. Làm sang trọng quá, pà con tưởng
mắc tiền, không có dám rớ vô á…”. Suốt một tuần sau đó, Lim và Cẩm
khoái trá nhại lại với nhau thứ tiếng Việt pha giọng Hoa kỳ quái rồi cười ré
lên. Tôi chẳng thấy có gì đáng cười ở đây. Điều ông chủ hãng nhựa nói tình