10
Nguyên
- cú đập
Một tuần liên tiếp, Kat Trần biến mất. Hệt như cô ta chưa từng xuất
hiện trước cổng nhà tôi vào cái đêm hôm ấy. Tôi không thể lẩn tránh sự thật
được nữa. Cô gái với đôi môi tím thẫm và cặp mắt âm u rốt cuộc đã tới, đột
ngột, đầy đe doạ. Sự hiện diện hác nào khoảng bóng tối u ám chất đầy sau
lưng cô ta. Lúc nhận ra Kat, tôi toan nhảy lên xe, đóng sầm cửa lại. Tôi
những muốn lái xe phóng đi thật nhanh. Lao đến bất kỳ đâu cũng được,
miễn sao kéo giãn khoảng cách giữa tôi với cô ta càng xa càng tốt, miễn sao
trong bầu không khí tôi hít thở, đừng lẫn chút nào một phân tử không khí
dính líu đến con người ấy. Tuy nhiên, tôi cứ đừng đờ ra, như một tảng băng
chết tiệt bất động giữa bóng tối. Chừng như đoán biết cảm giác trong tôi,
Kat bước tới gần. Chẳng khó khăn gì, cô ta lấy từ tay tôi cái bảng khoá điện
tử, bước đến gần cánh cửa, bấm nút điều khiển. Âm thanh cửa sắt cuốn lên
lạnh lẽo khô khan. Như một con thú bị quất roi điện lên lưng, mất hết sinh
khí, tôi đành bước vô trong xe, lái chầm chậm vào garage. Qua gương chiếu
hậu, tôi nhìn thấy những cánh cửa sau lưng mình tự động sập xuống, khép
lại. Vệt đèn đường hắt qua một khe cửa sắt, rồi tắt ngấm. 15 giây ngồi nán
lại trong xe trả lại cho tôi sự bình tĩnh và can đảm. Ừ, cho dù mọi hy vọng
phía trước của cuộc đời tôi rõ ràng đã tắt ngấm như vệt sáng leo lét kia, tôi
cũng không để cho ai thấy tôi gục ngã.
Bước qua cửa phụ, tôi vào phòng khách. Có lẽ Kat đã ngồi sẵn ở sofa,
để nói với tôi những điều cần thiết, của công việc, và cả mối liên hệ cá nhân
không thể lẩn tránh ràng buộc giữa hai người. Tôi bước vào phòng đưa tay
bật công tắc, mở ngọn đèn sáng nhất trên bàn salon. Khác với tôi hình dung,
chẳng có ai cả. Tôi nhìn quanh, ngạc nhiên. Kat đâu rồi nhỉ? Tôi sang