CỌP TRẮNG - Trang 142

Tối hôm ấy, khi lái xe về căn hộ, tôi nhìn vào kính chiếu hậu. Ông Ashok
đang mặc một chiếc áo phông.

Nó không giống bất kì chiếc áo phông nào mà tôi sẽ chọn mua ở cửa hiệu.
Chiếc áo hầu như trắng trơn, chỉ có một họa tiết nhỏ ở giữa. Tôi thì nhất
định mua cái gì đấy sặc sỡ, có thật nhiều chữ và hình trên đó. Phải tận dụng
đồng tiền của mình chứ.

Rồi một đêm, sau khi ông Ashok và bà Pinky đã lên nhà, tôi đi ra khu chợ
gần đó. Dưới ánh đèn vàng vọt trơ trọi, những người đàn ông ngồi xổm trên
đường, bán những rổ đầy vòng đeo tay thủy tinh, dây chuyền bạc, đồ chơi,
khăn choàng đầu, bút, và móc khóa. Tôi tìm thấy anh bạn bán áo phông.

“Không,” tôi liên tục nói trước mỗi chiếc áo anh ta đưa tôi xem - cho đến
khi tìm thấy một chiếc màu trắng, với một chữ tiếng Anh nhỏ ở giữa. Rồi
tôi đi tìm người bán giày tây đen.

Tôi mua ống kem đánh răng đầu tiên trong đời vào tối hôm ấy. Tôi mua nó
từ người thường bán trầu cho tôi; ông ta có nghề phụ là bán kem đánh răng
có tác dụng loại bỏ tác hại của trầu.

THUỐC TẨY TRẮNG SHAKTI

VỚI THAN ĐÁ VÀ LÁ ME THẢO LÀM SẠCH RĂNG BẠN

CHỈ MỘT RUPEE NĂM MƯƠI PAISE

[19]

Khi tôi dùng tay đánh răng, tôi để ý tay trái mình đang làm gì: nó đã lần lên
háng một cách vô thức - như con thằn lằn lén lút bò lên tường - và đang
chuẩn bị gãi.

Tôi chờ đợi. Đúng lúc nó cục cựa, tôi lấy tay phải tóm chặt nó.

Tôi véo chỗ da dày giữa ngón cái và ngón trỏ, nơi đau nhất, rồi giữ như thế
suốt một phút. Khi thả ra, một vết màu đỏ đã hằn vào lòng bàn tay.

Đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.