CỌP TRẮNG - Trang 144

Thậm chí khi đã đi vào trong khu mua sắm rồi, tôi vẫn tin chắc sẽ có người
hô to, Ê! Thằng đấy là tài xế ăn lương! Nó đang làm gì ở đây? Bảo vệ mặc
đồng phục đứng ở mỗi tầng lầu - dường như tất cả bọn họ đều đang theo dõi
tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nếm trải mùi vị của một cuộc sống trốn tránh.

Tôi nhận ra mùi nước hoa trong không khí, ánh sáng màu vàng, không khí
mát mẻ của máy điều hòa, những người mặc áo phông quần jeans đang nhìn
tôi lạ lẫm. Tôi nhìn thấy một chiếc thang máy chạy lên chạy xuống trông
giống như làm toàn bằng kính vàng nguyên chất. Tôi thấy những cửa hàng
có tường bằng kính, những tấm ảnh to tướng của nam thanh nữ tú châu Âu
treo trên mỗi bức tường. Giá mà bọn tài xế trông thấy tôi lúc này!

Đi ra cũng khó như đi vào, nhưng một lần nữa những tay bảo vệ chẳng nói
lời nào với tôi, và tôi cứ ung dung trở lại bãi đỗ xe, chui vào xe, mặc lại
chiếc áo sơ mi màu mè thường ngày, cuộn cái áo phông nhà giàu trắng trơn
lại đặt dưới chân.

Tôi chạy lại chỗ cánh tài xế đang ngồi. Không đứa nào để ý tôi đã đi vào
hoặc bước ra. Bọn chúng đang bận tâm với một thứ khác. Một tay tài xế - là
gã thích xoay xâu chìa khóa trong tay suốt ngày - có một chiếc điện thoại di
động. Gã một mực bảo tôi cầm nó lên xem.

“Mày gọi cho vợ bằng cái này à?”

“Cái này chẳng gọi cho ai được hết, thằng ngốc à - nó là điện thoại một
chiều!”

“Thế điện thoại mà không dùng để nói chuyện với gia đình được thì xài làm
quái gì?”

“Để ông chủ tao gọi cho tao dặn đón ông ấy ở đâu. Tao chỉ cần giữ nó ở đây
- trong túi tao này - bất kể đi đâu.”

Gã lấy điện thoại lại từ tay tôi, lau sạch, rồi cho vào túi. Cho đến tối nay, địa
vị của gã trong nhóm tài xế luôn ở mức thấp: chủ gã chỉ đi chiếc Maruti-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.