CỌP TRẮNG - Trang 143

Đấy là hình phạt cho cái thói quen gãi háng kể từ lúc này.

Trong mồm, thuốc đánh răng đã dày lên thành một lớp bọt trắng đục; nó bắt
đầu nhiễu xuống khóe miệng. Tôi nhổ ra.

Chà. Chà. Nhổ.

Chà. Chà. Nhổ.

Tại sao bố tôi không bao giờ bảo tôi đừng gãi háng? Tại sao bố không bao
giờ dạy tôi đánh răng bằng thứ bọt trắng đục? Tại sao ông lại nuôi tôi lớn
như một con vật? Tại sao tất cả người nghèo sống trong sự ghê tởm, sự xấu
xa như thế?

Chà. Chà. Nhổ.

Chà. Chà. Nhổ.

Giá mà người ta có thể nhổ sạch quá khứ của mình dễ dàng như vậy.

***

Sáng hôm sau, trong lúc chở bà Pinky đến khu mua sắm, tôi cảm thấy một
cục bông nhỏ cộm trong đôi chân mang giày của mình. Bà ta rời xe, đóng
sầm cửa; tôi chờ trong mười phút. Và rồi, ngồi bên trong xe, tôi thay áo.

Tôi đi đến lối vào khu mua sắm trong chiếc áo phông mới màu trắng.
Nhưng tại đấy, đúng vào lúc trông thấy tay bảo vệ, tôi quay đầu - trở lại
chiếc Honda City. Tôi chui vào xe đấm con yêu tinh ba lần. Tôi chạm vào
những miếng nhãn dán nữ thần Kali, với chiếc lưỡi dài màu đỏ, để lấy may.

Lần này tôi vào bằng cửa sau.

Tôi chắc chắn tay bảo vệ trước cửa sẽ gây khó dễ cho tôi và nói, Không,
mày không được vào đây
, ngay cả khi mang giày tây đen và mặc áo phông
toàn trắng chỉ có một từ tiếng Anh trên đó. Tôi rất chắc chắn, cho đến giây
phút cuối cùng, rằng tôi sẽ bị bắt, bị gọi lại, bị tát và nhục mạ ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.