CỌP TRẮNG - Trang 141

mang xăngđan cả thôi. Nhưng những người được phép vào bên trong khu
mua sắm phải mang giày tây.

Thay vì lùi lại bỏ đi - như chín trên mười người trong trường hợp ông ta sẽ
làm - người đàn ông mang xăngđan bùng nổ, “Bộ tao không phải là con
người hả?”

Ông ta hét to đến nỗi nước bọt sùi lên quanh mồm như đài phun nước, hai
chân ông ta run lẩy bẩy. Một người tài xế huýt sáo. Người đàn ông đang
quét dọn bên ngoài khu mua sắm đặt chổi xuống đứng xem. Có lúc người
đàn ông ở cửa trông như chuẩn bị thoi tay bảo vệ đến nơi - nhưng rồi ông ta
quay lưng và bỏ đi.

“Tay này cứng cựa đây,” một người tài xế lên tiếng. “Nếu bọn mình ai cũng
như thế thì chúng ta sẽ thống trị Ấn Độ, và bọn chúng sẽ phải đánh giày cho
bọn ta.”

Rồi cánh tài xế quay trở lại vòng tròn. Lại tiếp tục đọc câu chuyện dang dở.

Tôi nhìn những chiếc chìa khóa xoay vòng trong xâu chìa. Tôi nhìn khói
bốc lên từ những điếu thuốc. Tôi nhìn những bãi trầu đỏ đánh toẹt xuống
đất.

Điều tệ hại nhất khi làm một tài xế là ngài có hàng đống thì giờ rảnh rỗi cho
mình trong lúc chờ đợi ông chủ. Ngài có thể dành thời gian buôn chuyện và
gãi háng sồn sột. Ngài có thể đọc tạp chí cướp, hiếp, giết. Ngài có thể hình
thành thói quen của người tài xế - giống như môn yoga vậy, thật đấy - là đặt
ngón tay lên mũi rồi để tâm trí trống rỗng trong hàng giờ liền (họ nên gọi
đó là thế“tài xế chán ốm”). Ngài có thể tuồn một chai rượu Ấn vào trong xe
- sự nhàm chán khiến rất nhiều tài xế tử tế trở thành bợm rượu.

Nhưng nếu người tài xế nhận thấy thời gian rảnh rỗi là cơ hội, nếu anh ta
dùng nó để suy nghĩ, thì điều tệ hại nhất trong công việc của anh ta trở
thành điều tốt nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.