CỌP TRẮNG - Trang 188

Ông Ashok đặt tay lên đôi vai trần của cô ả. Tôi rời mắt khỏi chiếc kính.

Tôi chưa bao giờ chấp nhận sự phóng túng bên trong xe, thưa ngài Gia Bảo.
Nhưng tôi có thể ngửi được mùi nước hoa của họ trộn lẫn vào nhau - tôi
biết chính xác chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình.

Tôi nghĩ ông ấy sẽ bảo tôi lái xe về nhà bây giờ, nhưng không - buổi hội hè
vui thú cứ tiếp diễn bất tận. Ông muốn đến PVR

[24]

Saket.

Thế này, PVR Saket là một rạp chiếu phim hoành tráng, chiếu một lúc
mươi, mười hai bộ phim, và tính tiền một trăm năm mươi rupee một phim -
vâng, đúng thế, một trăm năm mươi! Chưa hết: ngài còn có hằng hà sa số
nơi để uống bia, nhảy nhót, tìm kiếm gái gú, đại loại thế. Một tiểu Mỹ quốc
trong lòng Ấn Độ.

Bước qua khỏi cửa hàng mua sắm sáng choang cuối cùng là đến PVR thứ
hai. Mỗi khu chợ lớn ở Delhi đều là hai chợ trong một - luôn có một hình
ảnh phản chiếu nhỏ hơn, tăm tối hơn của ngôi chợ thật, rúc đâu đó trong
một con ngõ nhỏ.

Đây là chợ dành cho đầy tớ. Tôi băng qua PVR thứ hai này - một dãy
những hàng quán bốc mùi, những quầy trà, và những chiếc chảo khổng lồ
dùng để chiên bánh mì ngập dầu. Những người làm trong rạp chiếu phim,
những người làm việc lau dọn, đến đây để ăn. Những kẻ ăn xin chọn đây
làm nhà.

Tôi mua một tách trà và một vada

[25]

khoai tây, rồi ngồi xuống dưới một

gốc đa nhấm nháp.

“Người anh em, cho ta ba rupee.” Một bà già trông gầy gò và đáng thương
chìa tay ra.

“Con không phải dân nhà giàu đâu mẹ ạ - đi qua bên kia mà xin họ.”

“Người anh em...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.