CỌP TRẮNG - Trang 191

Hẳn lúc đầu bà ta đã lấy ra mười nghìn. Rồi xén bớt một nửa, và giữ một
nửa lại cho mình. Sau đó rút ra một trăm rupee, lấy thêm một trăm, rồi một
trăm nữa. Họ rẻ tiền thế đấy.

Vậy có nghĩa là họ thực sự nợ mày mười nghìn. Nhưng nếu bà ta nghĩ bà ta
nợ mày mười nghìn, thì thực tế bà ta nợ mày là, bao nhiêu - gấp mười lần?

“Không, gấp một trăm lần.”

Gã đàn ông nhỏ thó, đặt tờ báo đang đọc xuống, quay sang tôi từ bên trong
mandala sách của mình.

“Mày nói gì?” gã hỏi to.

“Không có gì.”

Gã lại nói to. “Ê, mày làm nghề gì?”

Tôi chộp một chiếc vô lăng tưởng tượng rồi bẻ quặt nó một trăm tám mươi
độ.

“A, lẽ ra tao nên biết. Tài xế là người thông minh - họ nghe được rất nhiều
chuyện hay. Phải không?”

“Tài xế khác thì có thể. Tao vào xe là điếc đặc.”

“Chắc chắn rồi. Nói tao nghe, mày chắc phải biết tiếng Anh - phải có ít
nhiều điều họ nói bám vào đầu mày chứ.”

“Tao nói rồi, tao không nghe. Làm sao bám được?”

“Chữ này trong báo có nghĩa là gì? Pri-va-see

[26]

.”

Tôi nói cho gã biết, và gã mỉm cười biết ơn. “Tụi tao chỉ mới học bảng chữ
cái tiếng Anh thì tao bị nhà bắt nghỉ học.”

Hóa ra gã là một kẻ nửa vời khác. Giai cấp của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.