CỌP TRẮNG - Trang 109

Sau đó tôi trở về nhà. Ông quản gia Nepal đứng sau song sắt đen dõi theo
tôi. Tôi lấy xâu chìa khóa của ông ta cho vào túi mình. “Pha cho tôi ít trà.
Và một ít bánh bích quy.” Tôi nhón chiếc áo sơ mi ông ta đang mặc. “Tôi
cũng muốn bộ đồng phục của ông nữa. Bộ của tôi cũ rồi.”

Đêm hôm ấy tôi ngủ trên giường.

Buổi sáng, có người vào phòng. Đó là cựu tài xế số một. Lẳng lặng không
nói, hắn bắt đầu thu dọn. Tất cả đồ đạc gói gọn vào một chiếc túi nhỏ.

Tôi nghĩ ngợi, Cuộc đời hắn mới khổ sở làm sao, phải giấu giếm tín
ngưỡng, tên tuổi của mình chỉ để xin được một chân tài xế - mà hắn quả là
tài xế giỏi, miễn bàn, cả đời mình cũng không bằng nổi hắn
. Một phần
trong tôi muốn ngồi dậy xin lỗi hắn ngay tại đấy và nói, Anh đi mà làm tài
xế ở Delhi. Anh có làm gì hại đến tôi đâu. Tha thứ cho tôi nhé, ông anh.

Tôi quay sang bên kia, đánh rắm một phát, rồi ngủ tiếp.

Khi tôi tỉnh dậy, hắn đã ra đi - hắn để lại tất cả hình ảnh các vị thần, và tôi
gom chúng nhét vào giỏ. Ai mà biết nhỡ sau này có khi cần đến.

Buổi tối, ông quản gia Nepal đến chỗ tôi với nụ cười cầu cạnh trên mặt - y
hệt kiểu cười đầy tớ mà ông ta đã trưng ra với lão Cò suốt cả ngày. Ông ta
nói rằng, vì Ram Persad đã bỏ làm không nói một lời, nên tôi sẽ lái xe đưa
ông Ashok và bà Pinky đi Delhi. Ông ta đã tự nguyện - và nhiệt tình - đề
xuất tên tôi với lão Cò.

Tôi trở lại giường của mình - bây giờ tất cả đã là của tôi - duỗi thẳng chân
trên đó và nói, “Hay quá. Giờ thì ông quét mấy cái mạng nhện trên trần nhà
đi, được không?”

Ông ta lườm tôi, chẳng ừ hữ mà đi lấy chổi. Tôi hét to:

“Thưa ông ạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.