CỌP TRẮNG - Trang 132

“Mình mới đút lót nửa triệu rupee mà, anh Mukesh, bây giờ lại đi hành hạ
người này chỉ vì một đồng rupee. Thôi ta lên nhà làm một ly scotch nào.”

“Chú cứ thế là làm hỏng bọn đầy tớ đấy. Chúng hư hỏng từ một rupee vặt
vãnh thế này. Đừng đem lối hành xử kiểu Mỹ ra đây.”

Đồng rupee ấy đi đâu vẫn còn là một ẩn số với tôi cho đến tận hôm nay,
thưa thủ tướng. Cuối cùng, tôi lấy từ túi áo mình ra một đồng rupee, thả nó
xuống sàn xe, nhặt lên, rồi đưa cho Cầy Mangut.

“Đây ạ, thưa ông. Xin tha lỗi cho con vì tìm lâu quá!”

Trên gương mặt chủ nô sậm sịt của ông ta hiện lên một niềm vui trẻ thơ.
Ông ta cho đồng rupee vào tay rồi sít hai hàm răng, như thể đó là điều tốt
nhất xảy ra với ông ta suốt ngày hôm ấy.

Tôi đi thang máy lên cùng hai anh em, để xem có việc gì cần làm trong căn
hộ không.

Bà Pinky đang ngồi trên ghế sofa xem tivi; ngay khi chúng tôi vào nhà, bà
nói, “Em ăn rồi,” tắt tivi, rồi đi sang phòng khác. Cầy Mangut nói không
muốn ăn tối, vậy là ông Ashok phải ăn một mình ở bàn ăn. Ông bảo tôi hâm
nóng ít rau củ trong tủ lạnh, tôi đi vào nhà bếp để làm.

Ngoái nhìn nhanh trong tích tắc lúc mở cửa tủ lạnh, tôi thấy ông đang chực
khóc.

***

Khi làm tài xế, ngài không bao giờ nhìn thấy toàn cảnh. Chỉ những cái nhìn
lướt, liếc nhanh, vài mẩu đối thoại - và rồi, ngay khi các ông chủ sắp bước
vào phần quan trọng của cuộc trò chuyện - điều đó lại xảy ra.

Một thằng điên nào đó lái xe jeep trắng suýt đâm vào ngài trong lúc tìm
cách vượt một chiếc xe chạy sai tuyến. Ngài quặt sang bên, trừng mắt nhìn
gã điên, chửi thề (thầm trong bụng) - và đến lúc ngài nghe lỏm tiếp, cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.