CỌP TRẮNG - Trang 130

***

Tắc đường kinh khủng trên con đường đến Gurgaon. Cứ mỗi năm phút
đoàn xe lại rùng rùng di chuyển - chúng tôi nhích được vài tấc - hi vọng
nhen nhóm - rồi sau đó những ánh đèn đỏ lại lóe lên trên những chiếc xe
phía trước, và chúng tôi lại bị kẹt. Mọi người đều bấm còi. Thỉnh thoảng,
những chiếc còi khác nhau, mỗi chiếc một âm vực riêng, hòa quyện vào
nhau tạo thành tiếng van vỉ không dứt nghe như bê con bị tách rời khỏi mẹ.
Khói xe ngộp đặc không khí. Những dải khói màu xanh sáng lên trước mỗi
chiếc đèn pha; khí thải tăng nhiều và dày đến độ không bay lên hay thoát ra
được nữa, mà lan tỏa theo chiều ngang, lờ đờ mù mịt, tạo thành một lớp
sương mù quanh chúng tôi. Que diêm liên tiếp được đánh lên - những người
lái xe lam châm thuốc hút, góp thêm ô nhiễm thuốc lá vào ô nhiễm xăng
dầu.

Một người đánh xe bò dừng trước chúng tôi; đống hộp dầu động cơ ô tô
rỗng cao gần năm mét được buộc bằng một sợi dây thừng vào xe. Con trâu
của người này mới đáng thương làm sao! Phải chở đống đồ ấy - trong khi
hít thứ không khí này!

Người lái xe lam cạnh tôi bắt đầu ho dữ dội - ông ta quay người sang bên
nhổ ra, ba lần liền. Một ít chất nhổ dính vào thành xe Honda City. Tôi trợn
mắt - giương nắm đấm. Ông ta khúm núm, namaste tôi để xin lỗi.

“Cứ như đang ngồi xem màn trình diễn khạc nhổ!” ông Ashok nói, nhìn
người lái xe lam.

Gớm, nếu ông ở ngoài đấy hít thở cái không khí axít ấy, ông cũng sẽ khạc
nhổ như ông ta thôi,
tôi thầm nghĩ.

Những chiếc xe lại nhích lên - chúng tôi tiến thêm được một mét - rồi
những ánh đèn đỏ lại lóe lên và mọi thứ dừng lại lần nữa.

“Ở Bắc Kinh hình như người ta đã có cả tá đường vành đai. Ở đây ta chỉ có
một. Chả trách sao cứ tắc đường suốt. Chẳng có quy hoạch gì hết. Làm sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.