CỌP TRẮNG - Trang 128

cầm thanh đại đao và xâu sọ người. Tôi tự nhủ phải thay miếng dán đó. Bà
ta trông giống bà nội quá.

Hai giờ sau, hai anh em trở lại xe.

“Chúng ta sẽ đến Dinh tổng thống nhé, Balram. Đi lên đồi. Mày biết chỗ đó
không?”

“Vâng thưa ông, con đã nhìn thấy nó rồi.”

Bây giờ, tôi đã thấy hầu hết những địa danh nổi tiếng của Delhi - Tòa nhà
quốc hội, đài thiên văn Jantar Mantar, đài chiến thắng Qutub - nhưng tôi
chưa đến nơi này - nơi quan trọng nhất. Tôi lái xe về hướng Đồi Raisina,
lên đồi, dừng lại mỗi khi một lính canh thò tay ra kiểm tra trong xe, rồi sau
đó dừng ngay trước một trong những tòa nhà mái vòm lớn xung quanh Dinh
tổng thống.

“Chờ trong xe, Balram. Bọn ta sẽ quay lại sau ba mươi phút.”

Trong nửa giờ đầu tôi quá hãi không dám rời xe. Tôi mở cửa - bước ra - ngó
nghiêng xung quanh. Ở một nơi nào đó bên trong những mái vòm và tòa
nhà bao bọc quanh tôi, những ông lớn của đất nước - thủ tướng, tổng thống,
các bộ trưởng hàng đầu và các quan chức - đang thảo luận công việc, viết
chúng ra và đóng dấu lên giấy tờ. Một người nói, “Đấy, năm trăm triệu
rupee cho cái đập nước ấy!”, và người khác nói, “Được thôi, vậy thì tấn
công Pakistan đi!”

Tôi muốn chạy vòng quanh và hét lên: “Balram cũng ở đây! Balram cũng ở
đây!”

Tôi chui lại trong xe để đảm bảo mình không làm gì ngu ngốc đến nỗi bị
bắt.

Khi hai anh em rời tòa nhà, trời đã tối; một người đàn ông to béo đi ra cùng
họ, và nói chuyện với họ một chốc, bên ngoài xe, sau đó bắt tay họ và vẫy
chào tạm biệt chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.