CỌP TRẮNG - Trang 134

“Vâng, thưa ông.”

Đoạn ông ta nhíu mày, như thể suy nghĩ xem còn gì để nói. Ông ta bảo,
“Phải tắt máy điều hòa khi mày ở trong xe một mình.”

“Vâng ạ.”

“Không được mở nhạc khi mày ở một mình.”

“Vâng ạ.”

“Cuối mỗi ngày mày phải cho bọn tao xem công tơ để biết chắc mày không
tự tiện lái xe.”

“Vâng ạ.”

Cầy Mangut quay sang ông Ashok và chạm vào trán ông ấy. “Quan tâm đến
chuyện này một chút đi, chú em Ashok ạ, chú phải kiểm tra thằng tài xế khi
anh đi rồi.”

Nhưng ông Ashok đang mải mê với chiếc điện thoại di động của mình. Ông
hạ nó xuống và nói, “Cậu tài xế rất trung thực. Cậu ấy đến từ Laxmangarh.
Em đã trông thấy gia đình cậu ấy khi đến đấy rồi.” Đoạn ông lại cắm cúi
với chiếc điện thoại.

“Đừng nói như thế. Đừng xem thường những gì anh bảo,” Cầy Mangut nói.

Nhưng ông ấy chẳng chú ý gì đến anh trai mình - chỉ mải mê nhấn vào các
phím điện thoại: “Một phút, đợi một phút, em đang nói chuyện với người
bạn ở New York.”

Tài xế thường hay gọi một số người nào đó thuộc tuýp người số-một. Ông
Ashok là người đàn ông số-một điển hình. Ông ấy thích khởi động sự việc,
nhưng không có gì giữ được sự quan tâm của ông quá lâu.

Nhìn ông ấy, tôi phát hiện hai điều, gần như cùng lúc. Mỗi điều lại khiến tôi
đâm ra thắc mắc. Thứ nhất, ta có thể “nói chuyện” trên điện thoại di động -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.