CỌP TRẮNG - Trang 160

Ông ta chà xát cánh tay và nhe răng cười, vì thế tôi biết ông ta đang nói
thật.

“Bà ta nói rất tự hào về cậu vì đã làm chuyện này. Bà ta cũng chấp nhận
làm chứng cho lời thú tội. Đấy là dấu vân tay của bà ta, Balram ạ. Ngay bên
dưới chỗ mà cậu sẽ kí tên.”

“Nếu không biết chữ, cậu ta có thể lăn ngón tay cái,” người mặc áo choàng
đen nói. “Như thế này.” Ông ta ấn ngón tay cái vào không khí.

“Cậu ta biết chữ mà. Bà cậu ta bảo với tôi cậu ta là người đầu tiên trong gia
đình biết đọc biết viết. Bà nói cậu luôn là một đứa trẻ thông minh, Balram
à.”

Tôi nhìn vào tờ giấy, giả vờ đọc lại, và nó bắt đầu khiến tay tôi run bắn.

Điều tôi đang thuật lại với ngài đây chính là điều xảy ra hằng ngày với cánh
tài xế ở Delhi, thưa ngài. Ngài không tin tôi - ngài nghĩ rằng tôi bịa ra tất cả,
phải không ngài Gia Bảo?

Khi ngài đến Delhi, hãy kể lại câu chuyện mà tôi thuật với ngài cho một
người thuộc tầng lớp trung lưu thành thị tử tế, đường hoàng. Bảo với ông ấy
ngài nghe câu chuyện hoang đường, ngông cuồng, vô lý này từ một tên tài
xế sắp bị khép tội vì một vụ giết người mà ông chủ của y gây ra trên đường.
Và hãy quan sát khi khuôn mặt của người bạn trung lưu tử tế, đường hoàng
trắng bệch ra. Hãy xem cách ông ta nuốt nước miếng một cách khó nhọc -
cách ông ta quay mặt ra cửa sổ - hãy xem cách ông ta đổi đề tài ngay tức
khắc.

Các trại giam ở Delhi đầy ắp những tài xế sau song sắt vì nhận trách nhiệm
cho ông chủ thuộc tầng lớp trung lưu tử tế, đường hoàng của mình. Chúng
tôi đã rời khỏi làng quê, nhưng những ông chủ vẫn sở hữu chúng tôi, cả thể
xác, linh hồn, và tội lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.