CỌP TRẮNG - Trang 265

Ở ga tàu hỏa, ba mươi ba phút sau, những bánh xe sặc sỡ của chiếc máy xem
bói sáng lấp lánh. Tôi đứng trước chúng, nhìn vào ánh đèn sáng và vòng
quay, và tự hỏi, Mình có nên quay lại đón Dharam?

Nếu tôi để nó ở đấy lúc này, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt nó như đồng phạm.
Họ sẽ tống nó vào tù với một lũ người man rợ - và ngài biết chuyện gì xảy ra
với mấy đứa trẻ khi bị tống vào hang thú dữ như thế, thưa ngài.

Mặt khác, nếu bây giờ tôi quay lại cả một chặng đường đến Gurgaon, có thể
có người phát hiện ra cái xác... và rồi toàn bộ chuyện này (tôi siết chặt tay
cầm chiếc túi) sẽ trở nên vô nghĩa.

Tôi ngồi xổm trên sàn nhà ga, bị tâm trạng do dự đè nén. Có tiếng kêu ré lên
ở bên trái tôi. Một chiếc xô nhựa đang xoay tròn, như là một vật thể sống:
rồi một khuôn mặt đen nhẻm tươi cười ló ra khỏi cái xô. Một sinh vật nhỏ
xíu, một đứa bé trai. Một người đàn ông và một người đàn bà vô gia cư, ăn
mặc tồi tàn, ngồi ở hai bên chiếc xô, nhìn vô hồn vào không gian. Giữa bố
mẹ bơ phờ của mình, sinh vật nhỏ xíu đang vui vẻ, nghịch nước và té nước
lên người qua lại. “Đừng làm thế, cháu bé,” tôi nói. Nó tạt thêm nhiều nước,
hét lên sung sướng mỗi lần trúng tôi. Tôi giơ tay lên. Nó nấp vào chiếc xô và
tiếp tục quẫy đạp bên trong.

Tôi thò tay vào túi, tìm đồng một rupee. Xem lại để đảm bảo đấy không phải
đồng hai rupee, rồi lăn nó về phía chiếc xô.

Sau đó tôi thở dài, rồi đứng dậy, nguyền rủa bản thân, và bước ra khỏi nhà
ga.

Ngày may mắn của mày đấy, Dharam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.