CỌP TRẮNG - Trang 45

người Ấn Độ chúng tôi ăn mừng đám cưới thế nào - tôi nhận thấy ngày nay
nhiều người đến từ những nước khác để làm đám cưới kiểu Ấn. Ô, chúng
tôi có thể bày vẽ cho những người ngoại quốc ấy một số tiết mục, xin đảm
bảo với ngài! Những ca khúc nhạc phim ầm ĩ từ máy cassette màu đen,
uống rượu và nhảy nhót thâu đêm! Tôi say bí tỉ, Kishan cũng thế, cả nhà
cùng say, và theo tôi biết thì họ đã đổ cả rượu vào máng ăn của ả trâu.

Hai, ba ngày trôi qua. Hôm ấy tôi đang ngồi ở cuối lớp, tự học bảng chữ cái
với tấm bảng đen và phấn mà bố mua cho trong một chuyến đến Dhanbad.
Đám con trai đang nói chuyện phiếm, đánh đấm nhau. Thầy giáo thì say bét
nhè.

Anh Kishan đứng ở cửa lớp, ra dấu bằng tay.

“Chuyện gì vậy anh Kishan? Mình sắp đi đâu hả?”

Anh vẫn không nói gì.

“Em có nên đem theo sách không? Và phấn nữa?”

“Sao lại không?” anh đáp. Sau đó, anh đặt tay lên đầu tôi, dẫn tôi ra ngoài.

Gia đình tôi đã vay một số tiền lớn từ lão Cò để có một đám cưới linh đình
và của hồi môn hậu hĩnh cho chị họ tôi. Giờ thì lão đến đòi nợ. Lão muốn
mọi thành viên trong nhà làm việc cho lão và lão đã nhìn thấy tôi ở trường,
hoặc là tay đàn em thu tiền của lão đã thấy. Do đó họ phải giao nộp luôn cả
tôi.

Tôi bị đưa đến quán trà. Anh Kishan khoanh tay cúi chào ông chủ quán. Tôi
cũng cúi chào ông ta.

“Ai đây?” Ông chủ quán liếc mắt nhìn tôi.

Ông ta ngồi dưới tấm ảnh chân dung khổng lồ của Mahatma Gandhi, và tôi
nhận ra ngay mình gặp rắc rối to.

“Em cháu ạ,” anh Kishan đáp. “Nó đến làm với cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.