CỌP TRẮNG - Trang 66

Vút! - Ngay khi cánh cổng mở ra, tôi lao thẳng đến chân lão Cò. Không một
vận động viên Olympic nào có thể băng qua cánh cổng nhanh bằng tôi; ông
quản gia người Nepal chẳng có cách nào cản tôi lại.

Ngài nên nhìn thấy tôi ngày hôm ấy - thật là một màn trình diễn điêu luyện
với những tiếng than khóc, những cái hôn hít và nước mắt đầm đìa! Không
khéo ngài còn nghĩ tôi xuất thân từ tầng lớp diễn viên ấy chứ! Và trong suốt
thời gian ôm chân lão Cò, tôi nhìn trân trối vào những móng chân không cắt
bẩn thỉu, to tướng của lão, thầm nghĩ, Lão ta đang làm gì ở Dhanbad? Sao
lão không về quê, móc túi những ngư dân nghèo khổ và nằm đè lên mấy
đứa con gái của họ?

“Đứng dậy đi, thằng nhóc,” lão nói - những cái móng chân không cắt to
tướng cào vào má tôi. Ông Ashok - chính là người đàn ông trên ban công,
còn ai khác - bấy giờ đang đứng cạnh lão.

“Mày đến từ Laxmangarh thật à?”

“Vâng ạ. Con từng làm trong quán trà - cái quán có tấm ảnh to của ông
Gandhi ấy. Con từng đập than ở đấy. Ông có đến đấy dùng trà một lần.”

“À, cái làng cũ.” Lão nhắm mắt lại. “Thế người ở đó còn nhớ ta không?
Cũng đã ba năm rồi ấy nhỉ, từ dạo ta còn ở đấy.”

“Dĩ nhiên rồi ạ - người ta nói, ‘Bố chúng ta đi rồi, Thakur Ramdev đi rồi,
người chủ đất tốt nhất đã đi rồi, ai sẽ bảo vệ chúng ta đây?’ ”

Lão Cò sướng mê ly. Lão quay sang ông Ashok.

“Để xem nó giỏi đến đâu. Gọi cả Mukesh nữa. Chúng ta làm một vòng
nào.”

Mãi về sau này tôi mới nhận ra số mình đỏ thế nào. Ông Ashok vừa trở về
từ Mỹ vào ngày hôm trước; một chiếc xe đã được mua cho ông ấy. Cần một
tài xế để lái xe. Và vào ngày hôm đó tôi đã xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.