COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 218

“Hừm”. Trần Mạnh Lễ cười, bảo: “Em đúng là… nói không quá ba câu

đã bộc lộ ngay bản chất. Em mà bán được chúng thì tiền kiếm được sẽ là
của em hết, anh chỉ cần em tặng cho anh một con búp bê thôi.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!”

Con người Trần Mạnh Lễ không những thú vị, hài hước mà còn vô cùng

ga lăng. Lúc hóa đơn được đưa đến, Hàn Tú không cách nào nói lại được
anh, cuối cùng người thanh toán vẫn là Trần Mạnh Lễ. Thực ra, lần nào đi
ăn cùng nhau, anh cũng tranh trả tiền, khiến Hàn Tú không giữ lại được
chút thể diện nào. Trần Mạnh Lễ nói, bữa cơm này coi như anh mời để con
búp bê do anh thiết kế sớm có mặt trên thị trường, lần sau sẽ đến lượt cô
mời. Hàn Tú đâu phải là kẻ ngốc, cô thừa hiểu dụng ý của Trần Mạnh Lễ
khi anh làm vậy. Biết thế nhưng cô khó lòng từ chối tấm thịnh tình của anh,
càng không thể không nể mặt anh. Đành để lần sau vậy!

Trước lúc rời khỏi nhà hàng, Hàn Tú ngại ngùng nói với Trần Mạnh Lễ

rằng cô muốn đi rửa tay. Mới được vài bước, cô bỗng thấy một dáng người
không thể thân thuộc hơn đang ngồi gần đó. Cô khựng lại, toàn thân lập tức
cứng đờ.

Đó chẳng phải là Tiểu Thất sao?

Hàn Tú tưởng mình bị hoa mắt nên cố căng mắt ra để nhìn kĩ hơn. Mái

tóc hơi dài rủ xuống trán, đôi môi mím chặt, chiếc cằm kiên nghị, tất cả đều
vô cùng quen thuộc. Ngay cả khi mắt cô thực sự bị hoa thì chỉ cần nhìn vào
chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản mà anh ta đang mặc, cô đã có thể
khẳng định chắc chắn rằng mình không hề nhận nhầm người. Bởi vì đó là
chiếc áo do chính cô mua cho Tiểu Thất ở quầy hàng khuyến mại trong siêu
thị. Về mặt trang phục, trước nay, anh không bao giờ chê bai hay đòi hỏi, cô
mua cho bộ nào thì anh sẽ mặc bộ nấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.