COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 247

Cử chỉ thân mật, đột ngột này khiến trái tim Hàn Tú đập thình thịch như

sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô vừa mới nghĩ thông tất cả nhưng không lường trước được mọi

chuyện sẽ diến biến nhanh đến thế. Ở nơi công cộng mà làm những hành
động kiểu này thì sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố mất!

Nghĩ trong đầu như vậy nhưng Hàn Tú vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại

và hỏi anh: “Có thật là trên mặt tôi có thứ gì đó không? Lúc nãy, khi ngồi
trên xe, tôi thấy có cái gì đâu nhỉ?”. Rõ ràng là lúc đợi đèn đỏ, cô đã soi
gương một lần mà chẳng phát hiện ra cái gì bất thường trên mặt cả.

Anh chỉ thổi có hai lần rồi thôi. Cô bèn hỏi: “Anh thổi xong chưa?”

Không thấy anh trả lời, Hàn Tú liền mở mắt ra, lúc đó mới biết Tiểu

Thất hoàn toàn không nhìn cô mà đang ngó về phía sau lưng cô. Hàn Tú
định quay đầu lại xem rốt cuộc anh đang nhìn cái gì thì nghe thấy tiếng anh
thầm thì: “Đừng quay đầu lại!”

Cô nhìn anh chăm chú, thì thào hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Anh nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi hồng thắm của cô và nói:

“Không có chuyện gì đâu.”

Hai má đỏ bừng lên, nóng ra như bị thiêu đốt, Hàn Tú véo cho anh một

cái vào eo rồi nói: “Những lời cảnh cáo của tôi tối qua, anh quên rồi hả?.
Đúng là vừa khô da, liền sẹo đã quên đau!

Đối với anh, cái véo của Hàn Tú chỉ như muỗi đốt. Anh ôm cô thật chặt,

dí sát vào mặt cô, thì thầm: “Mắt nhìn thẳng về phía trước, đừng quay đầu
lại, luôn giữ nụ cười trên môi!”

Anh đang ở rất gần nên nhiệt độ trên má cô từ nãy đến giờ vẫn chưa hạ

được. Cô hỏi khẽ: “Bộ dạng của anh thần bí như vậy, tôi cười sao nổi chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.