COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 31

cô sẽ ghi lại cẩn thận, đợi liên hệ được với cô giáo Đỗ rồi cô sẽ từ từ tính sổ
với anh ta.

Hàn Tú vừa vào siêu thị đã đi thẳng tới khu vực bán quần áo. Tay cô

lướt qua một loạt áo phông và quần bò treo trên giá, không ngừng lật xem
giá bán.

Khiếp! Định cắt cổ người ta hay sao? Chiếc áo phông loạỉ bình thường

giá bảy mươi chín Nhân dân tệ, cái quần soóc ngắn cũng mất tám mươi chín
tệ, loại tốt hơn chút thì những một trăm năm mươi tệ, cộng thêm quần sịp
nữa, cô chắc chắn phải chi mất mấy trăm tệ rồi. Có nhầm khống chứ? Từ
lúc nào siêu thị bán loại hàng vẫn bày ở đầu đường xó chợ này đắt đến vậy?

Mắt Hàn Tú bỗng sáng lên khi nhìn thấy một quầy hàng ở ngay gần đấy

có mấy bà cô đang ngắm nghía những chiếc quần đùi bãi biển xanh, đỏ, tím,
vàng. Cô nhìn vào tấm biển khuyến mại: “Áo phông 20 tệ/chiếc, quần đùi
bãi biển 10 tệ/chiếc”, lập tức bỏ mớ hàng “cao cấp” trong tay xuống và tiến
thẳng tới quầy giảm giá.

Cô lục tìm trong đống hàng khổng lồ đó được một chiếc áo phông và

một chiếc quần đùi bãi biển màu xanh lá cây. Xanh, xanh, xanh, tất cả dều
là màu xanh lá cây, cô có nên mua thêm một chiếc mũ cũng màu ấy nữa
không nhỉ? Màu xanh lá cây là thích hợp với anh ta nhất [2]. Đường Trạch
Tề phải nếm thử cảm giác bị người khác cắm sừng thì mới thấu hiểu được
nỗi thống khổ của cô trước đây.

[2]: Ở Trung Quốc, cho ai đội mũ màu xanh là ám chỉ việc bị ngoại tình

Cô còn mua cho anh một ít đồ tắm rửa vệ sinh rẻ tiền và thức ăn vặt cho

mình rồi mới xách túi to túi nhỏ về nhà.

Khi về đến nhà, Hàn Tú thấy Tiểu Thất cuối cùng cũng đã chịu thay đổi

vị trí, anh đang nằm trên chiếc ghế sô pha, mắt nhắm nghiền, lông mày vẫn
nhíu chặt, trên má xuất hiện một vết đỏ kì lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.