COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 418

thấy người nói chuyện với mình nãy giờ không phải là Đường Trạch Tề mà
là một chàng trai tuấn tú xa lạ, cô kinh ngạc hỏi: “Anh là ai?”

Anh mỉm cười rồi đưa tay ra, gạt đi những giọt lệ còn đọng ở khóe mắt

cô: “Con gái thì phải năng cười mới đẹp, khóc lóc thế này xấu lắm.”

Vẫn giọng nói ấy, vẫn cử chỉ dịu dàng ấy, nhưng khuôn mặt thì không

giống chút nào… Cảm giác thân thuộc toát ra từ chàng trai này khiến cô
ngây người ra hồi lâu. Lúc lấy lại được hồn phách, Hàn Tú lập tức lùi về
phía sau, mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang mỉm cười với cô:
“Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi hả? Tôi là hàng xóm mới của cô”. Anh chớp mắt.

“Hàng xóm?”. Hàn Tú nhíu mày lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, mãi

sau mới nhớ ra cặp vợ chồng ở đối diện nhà cô vừa chuyển đi. Hai ngày
trước, có một người đàn ông dọn đến đó. Cô và anh ta đã tình cờ gặp nhau
một hai lần gì đó trong thang máy, cũng chào hỏi qua loa, nhưng Hàn Tú
vốn miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai nên người láng giềng khôi
ngô, tuấn tú mới tới nhanh chóng bị quên lãng.

“Cô đã nhớ ra chưa? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở dưới lầu, gặp một

lần nữa trong tháng máy đấy!”

“À… ra là anh”. Thấy anh chàng đối diện cười tươi như hoa, Hàn Tú

liền đề cao cảnh giác. Đang ở nghĩa trang mà một gã đẹp trai vẫn cười như
mùa thu tỏa nắng thế này, sao có thể không cảm thấy kì lạ chứ?

Anh giơ tay ra và nói: “Xin chào Hàn tiểu thư, tôi tên là Chung Chính

Huyên.”

Đáng ghét! Tên đàn ông này đã nghe ngóng được cả họ của cô rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.