COXCHIA LÙN - Trang 195

CHIẾC PHONG BÌ XÁM

T

rong những ngày ấy, trời giá rét đến nỗi ngay cả con Sa-ghi-xtưi cũng

không chịu nổi, nó phải bỏ hang tuyết để vào ở phòng ngoài. Cô-xchi-a
chợt nhớ ra là em quên không mang về mẩu bánh mì nào. Em lấy chiếc kẹo
ra, lưỡng lự một chút rồi bẻ một miếng vứt cho con chó yêu quý của em.
Chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, con Sa-ghi-xtưi nuốt chửng luôn miếng kẹo
và chỉ sau đó nó mới hiểu rằng nó đã phạm lầm lớn, bởi vì nó chưa kịp
nhấm nháp một thứ gì đó rất ngon. Nó vẫy đuôi rồi nhìn Cô-xchi-a ra ý hỏi:
“Vừa rồi là món gì thế hả cậu?”

- Mày ngốc nghếch quá, cho ăn gì cũng không biết, - Cô-xchi-a trách nó.
Trong gian nhà phụ, Xê-va đang ngồi co chân trên giường uống nước trà

ở chiếc ca tráng men và đọc tờ báo đặt trên đầu gối. Về mùa đông, cậu ta
lại ham mê uống trà và đọc báo, cậu ta kiếm đâu ra được một cái ấm pha cà
phê tráng men xanh đã bẹp, lấy nước sôi ở bếp và uống cho tới lúc bụng sủi
lên òng ọc mới thôi.

Bây giờ cậu ta uống trà theo cách đặc biệt - cứ nhấp một ngụm, lim dim

mắt khoái trá, giẩu môi ra khẽ huýt một tiếng, rồi lại nhấp một ngụm và lại
huýt.

- Cậu làm gì mà mặt cứ ngẩn tò te ra thế? – Cô-xchi-a hỏi.
- Tớ đang uống trà với tiếng huýt gió đấy, - Xê-va giải thích. - Tớ phát

minh ra đấy…

- Đường cậu đã lĩnh chưa? Hay là đã chén sạch cả rồi?
- Chén sạch thì lấy gì mà đi rừng tai ga? – Xê-va nhắc. - Nửa suất đường

tớ đổ vào một cái túi con bất khả xâm phạm. Cậu có muốn uống trà với
tiếng huýt gió không? Tớ không tiếc đâu.

- Cậu uống với kẹo đi này, - Cô-xchi-a đặt chiếc kẹo lên bàn. - Cậu

tưởng tớ tiếc à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.