COXCHIA LÙN - Trang 224

- Tớ vẫn cứ lo, các cậu ạ! – Lê-na thú thật. – Khi chưa đạt kết quả thì

đừng nên nói gì ở phân xưởng vội…

- Sao cậu lại lo? – Ca-chi-a kêu lên. – Khi tớ nghĩ ra cách làm việc thành

từng cặp, không hiểu sao cậu cũng sợ mới lạ chứ. – Em lấy ra một quyển
vở, một cây bút chì rồi cắn môi nắn nót viết ở trang đầu tiên: “Kế hoạch
của đội”. – Đây! Chúng ta hãy viết vào đây tất cả những gì cần thiết. Ai có
ý kiến nào?

- Phải có dự trữ dao, các cậu ạ, - Xê-va mở đầu.
- Đúng, đúng thế! Ý kiến Xê-va rất hay! Tớ ghi lại rồi đây.
- Các cháu ạ, các cháu hoà thuận với nhau thế này bà mừng quá, bà

mừng lắm! – bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na nói.

Tất nhiên nhận xét của bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na không được đưa

vào kế hoạch, mặc dù nếu xét đoán cho sáng suốt thì bất cứ việc gì cũng
đều phải bắt đầu chính là từ sự đoàn kết. Ấm xa-mô-va đã ngừng reo ; bà
An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na đã lên nằm trên chiếc giường ấm áp của bà
trong gian bếp. Xê-va đã uống ừng ực chén trà thứ năm và Lê-na cũng thử
uống như thế, nhưng ngoài tiếng xuýt, tiếng òng ọc, và tiếng cười, không
lần nào Lê-na làm được; còi khuya của Nhà máy Lớn đã vang lên, vậy mà
các đội viên của đội xung kích tương lai vẫn còn nhiều điều muốn nói với
nhau. Cuối cùng, Lê-na kêu “ôi” một tiếng vì thấy mình ngồi đã lâu quá,
còn Xê-va thì ra đóng cửa cho Lê-na để tỏ ý lịch sự.

- Ngày mái, tớ sẽ mời cô Nhi-na Páp-lốp-na đến đây, - Cô-xchi-a nhắc. -

Cậu hãy làm lành với cô ấy đi nhé.

Ca-chi-a hoảng sợ nhắm mắt lại và lắc lắc đầu.
- Không, không, ngày mai chưa được đâu! – em thì thầm. – Bao giờ mời

cô ấy, tớ khắc bảo cậu. Nói chung cậu chẳng hiểu tâm lý con gái gì cả!

Tất nhiên Cô-xchi-a không biết tâm lý là cái gì, nhưng em cho rằng đó là

một chuyện hoàn toàn không cần thiết và có hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.