- Tạm biệt Cô-xchi-a Lùn nhé! – Mi-sa ngượng chín người, anh nó. – Ô
tô buýt đi “Bắc Cực” sắp chuyển bánh rồi. Anh vội lắm… Nay mai thế nào
chúng mình cũng lại gặp nhau. Em sẽ ở phân xưởng nào?
- Phân xưởng cơ khí thanh niên, tổ một, - ông Ba-bin đáp.
- Nghĩa là cậu ấy sẽ học tiện à?
- Nam thì tạm làm thợ phụ đã, - ông Ba-bin quyết định. – Không để con
gái làm việc ấy được.
Qua vẻ mặt Mi-sa, Cô-xchi-a hiểu rằng Mi-sa không thích thú lắm với
quyết định như thế. Thợ phụ à? Thế thợ phụ làm những việc gì? Xê-va
cũng không biết. Mãi đến khi các em chạy về tới cổng nhà, gặp Ca-chi-a và
một cô bé to béo, đeo kính, mọi chuyện mới được sáng tỏ.
- Chúng tới được nhận vào học tiện rồi! – Ca-chi-a sung sướng khoe. –
Ngày mai chúng tớ sẽ nhận máy ở tổ của bá Ba-bin. Thế cậu cũng học tiện
chứ?
- Tớ sẽ làm thợ phụ, - Cô-xchi-a ấp úng.
- Ôi, thợ phụ phải đi đổ phoi và lấy vật liệu đấy! – cô bé to béo vung tay.
- Thợ phụ à!... Ca-chi-a kéo dài giọng. - Hết vênh vang nhé! - Rồi ngẩng
cao đầu lên, cô bé vừa cường giễu cợt vừa đi vào nhà.
- Ngốc lắm, đần lắm, hèn lắm! – Xê-va hét theo Ca-chi-a, nhưng khi
cùng Cô-xchi-a bước qua ngưỡng cửa gian nhà phụ, cậu ta “hừm” một
tiếng: - Thấy chưa! Biết đãi vàng mà lại chịu đi đổ rác. Thế mà cậu cũng
bằng lòng à?
Đúng vậy, Cô-xchi-a bằng lòng. Em sung sướng vì được làm việc tại nhà
máy.