COXCHIA LÙN - Trang 94

NỖI BĂN KHOĂN

B

ây giờ Cô-xchi-a đã hiểu rõ rằng nếu không có hòm gỗ thì cũng không

có “Ca-chiu-sa”, em hiểu em đang làm một công việc quan trọng, cho nên
em cố gắng dạy các bạn.

Em hòan toàn quên nhà máy, quên Xê-va … Cả Ca-chi-a em cũng đã

quên tới mức em cố tình không nhớ tới cô bé ấy nữa. Em còn nghĩ tới nhà
máy làm gì, khi ở đó mọi người coi em là hạng tép riu,và có một lần, cô bé
kênh kiệu ấy đã không chịu ngồi ăn cùng một bàn với em, - đúng, có một
lần như thế ở nhà ăn đấy! Những kỷ niệm khó chịu không phải là ít, cho
nên càng ngày em càng quên nhà máy, nhưng chính nhà máy thì vẫn nhớ
em, không hiểu cậu thiếu niên Cô-xchi-a muốn cắt thép nay đã biến đi đâu
mất.

- Cô-xchi-a này, em đã bám rễ chắc chắn ở đơn vị này rồi, - một lần gặp

Cô-xchi-a, Di-na nói. – Mi-sa bảo chị em muốn ở lại phân xưởng đóng
hòm. Nhưng dù sao em cũng hãy nói xem, em thích gì hơn: thích ở đây hay
thích đứng máy?

- Chị hỏi để làm gì mới được chứ? – Cô-xchi-a hỏi, cổ họng bỗng khô

khốc.

- Ai lại trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi bao giờ, - Di-na nhận xét, nhưng

cô không đợi Cô-xchi-a trả lời.

Cô-xchi-a không nghe thấy, hoàn tòan không thấy điều gì rõ ràng, nhưng

bây giờ em mới vỡ lẽ ra rằng mình chưa từ bỏ hẳn ước mơ được đứng máy.
Đứng máy ư? Tại sao Di-na lại hỏi về chuyện đứng máy nhỉ? Nhỡ ra…

Hôm ấy Cô-xchi-a ăn trưa một mình, vì Mi-sa phải ở lại nhận gỗ. Em

ngồi xuống bên chiếc bàn Cla-va đang ngồi ăn.

- Em có nghe tin gì không? Chúng ta sắp được về nhà máy rồi đấy, -

Clava nói. – Ôi, chị mừng lắm, mừng không thể tưởng tượng được. Chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.