- Vâng…
Thế là anh thản nhiên đút tay vào túi quần rồi thong thả bước vào trong.
Thiên Anh vẫn đứng đấy nhìn anh , đôi mắt cứ dõi theo anh bất giác mỉm
cười hạnh phúc, có lẽ anh cũng cảm nhận nụ cười đó nên anh cũng mỉm
cười rồi ra giọng
- Còn đứng đấy, vào đi
Câu nói của anh khiến cô giật mình rồi cũng lon ton chạy vào theo anh
- Em ở đây 1 mình chán nhỉ? – anh hỏi
- Cũng bình thường, em quen rồi – cô đáp
- Hay chuyển về ở với anh đi – anh ra đề nghị, nhìn sâu tận đáy mắt anh
lời nói này ko có chút đùa cợt, anh đang nói thật và anh muốn…
- A hả…- cô cười vô thức – em ko điên
- Ý em là sao? – anh nheo mắt
- Em…em ở đây 1 mình quen rồi, vả lại em cũng ko thích ở chung nhà
có đàn ông…- cô nói sai sự thật, lần cô xin anh hai cho cô ở chung nhưng
anh từ chối đó thôi
- Mai sau em cưới chồng thì ở riêng chăng? – anh cười thú vị
- Lúc đó tính sau – cô thản nhiên
- Em nghĩ anh sẽ cho em tính sau sao????
- Anh…anh muốn gì?
- Thôi anh muốn đi ngủ , anh ngủ ở đâu? – anh chuyển chủ đề, anh đoán
nếu mình nói nữa thảm nào cũng có cãi nhau