một chút, Nam bị hành hạ nặng hơn đến gãy sống lưng và gãy tay, mặt mũi
đỏ tươi 1 màu máu.
Thiên Bảo rút ra một khẩu súng…
- Kết thúc đi ! – Khang cũng rút ra 1 khẩu súng rồi bắt đầu bóp cò…
- Anh Bảo…- Hữu Tuệ hét lên khi 1 viên đạn đang bay với tốc độ thần
chết về phía mi tâm Thiên Bảo…đó là phát súng của Khánh Anh…ko nhẹ
nhàng và rất dứt khoát…viên đạn vô tình và đã cướp đi nụ cười của một
người…
- Chết tiệt – Khang bị bắn trúng vào vai, hắn mau chóng nhảy ra phía
cửa sổ, nhảy xuống suối và trốn thoát. Phát đạn của Minh bị trượt vì bị Hữu
Tuệ va vào trong khi chạy đến đỡ viên đạn cho Thiên Bảo
- Hữu Tuệ…- Thiên Bảo dần ngồi xuống và đỡ Hữu Tuệ trong tay…mắt
anh hơi rưng rưng nhưng anh ko khóc, Hữu Tuệ nở nụ cười cuối cùng và cố
nói khó nhọc…những dòng máu đỏ tràn nơi khoé mi…
- Anh Bảo…mấy người….thật ra thì…hự…kẻ thù của anh ko phải là
nhóm Kevin đâu…mà chính là anh hai em….chính anh ấy đã hãm hại anh
năm xưa chứ ko phải Kevin…anh hiểu chứ?? Em…hự…em…- Hữu Tuệ ko
kìm nổi nữa, máu từ trong khoang miệng cứ trào ra ko ngăn lại được, bàn
tay run run lạnh lẽo khẽ nắm lấy bàn tay Thiên Kỳ.. viên đạn bay trúng đầu
nên ko thể cứu sống được nữa…và nhỏ đã ra đi ngay lúc đó…Một nụ cười
nơi khoé môi, nhỏ cười vì cuối cùng cũng đã làm được việc tốt cho đời, nhỏ
muốn người nhỏ yêu được sống hạnh phúc và yên ổn. Nhỏ biết, thế lực của
anh ko đủ để trả thù được thế lực của Khánh Anh nên nhỏ đã nói…xin lỗi
anh hai….xin lỗi anh nhiều…..
- Cứu người – Khánh Anh nghe xong rồi bỏ súng xuống và quay sang
phía Nam và Tuyết, hai người họ đang bất tỉnh…