CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 578

- Đùa thôi, ăn gì gọi nhé – Phong chìa cuốn menu ra trước mắt cô, cô

cầm lấy và lật qua lật lại vài trang, cuối cùng thì lắc đầu, đặt cuốn menu
xuống và nói

- Thôi chả ăn gì đâu, vào vấn đề chính đi, hôm nay tôi phải về sớm

- Đến đây với tôi – Phong kéo ghế đứng dậy, mỉm cười nhìn Thiên Anh,

nụ cười khó hiểu làm cho cô bối rối và quay đi

- Đi đâu?

- Đến nơi rồi sẽ biết – Cậu cười nhẹ, từ lúc nào, những nụ cười của cậu

đã hoàn toàn khác với ngày xưa, ngày cậu là một thằng con trai lăng nhăng
đào hoa và chỉ biết cười gian, cười cho có, nhưng bây giờ, nụ cười ấy thật
khác, nó ẩn chứa một thứ gì đó rất lạ và hình như nụ cười này chỉ dành cho
người con gái đứng trước mặt cậu

Lại là cái câu này “ đến nơi rồi sẽ biết” , sao cô thấy bức xúc khi nghe

thấy câu này thế nhỉ? Tính cô đã tò mò rồi mà bắt cô đợi chờ kết quả thì
thật là…

Một ngọn đồi xanh mấp mô đá, những viên đá với những hình thù khác

nhau như được tạc khắc chứ ko phải tự nhiên, bãi cỏ xanh như trải dài đến
vô tận, nơi đây ko có hoa, chỉ có cây xanh bao phủ mọi vật, buổi chiều xế tà
những cơn gió rít qua lồng lộng, mát dịu

Nơi đây thật đẹp nhưng có vẻ âm u khác thường, xung quanh thật vắng,

ko có nhà dân ở, ko có một bóng người, chỉ có hai con người đang leo lên
đỉnh đồi, vì những viên đá nhấp nhô tạo thành bậc thang nên việc đặt chân
đến đỉnh đồi là rất dễ dàng

Lên trên đỉnh, có một cái cây tùng to, rất to, gió rít qua từng kẽ lá, lá rơi

xuống đất, rơi lên chiếc xích đu cạnh đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.