- Sao em lại ở đây? Chẳng phải…- Minh chưa nói dứt câu, Thiên Anh
lắc đầu đáp
- Không, em không đi nữa rồi, nói cho em biết, vì sao anh Khánh lại
nằm trong đó – Cô không kìm nổi long, giọng nói lạc lõng, gương mặt đỏ
ửng lên, đôi mắt phù lớp sương mờ
Nhìn cô như vậy, Hoàng không khỏi xót xa, anh muốn ôm cô vào lòng
để an ủi lấy trái tim nhỏ bé ấy nhưng sao khó làm quá. Anh không nhìn
thẳng trực tiếp cô, lặng lẽ nhìn về phía khác, lòng nặng trĩu.
Anh tự nghĩ bao giờ anh mới thôi yêu thương cô đây? Anh yêu người
yêu của bạn thân, anh làm sao thế này? Có phải anh quá tồi tệ không khi
yêu người yêu của bạn thân? Giá mà anh không trao cả con tim mình một
cách trọn vẹn cho cô thì anh đâu phải khó khăn khi thấy cô như này được.
Biết sao bây giờ, lý trí đâu thắng nổi con tim. Nhiều đêm cứ nghĩ sẽ bỏ
được nhưng sao khi đối mặt với cô anh lại càng…yêu cô thêm!
- Em biết anh ý cấp cứu được hơn 4 tiếng rồi, thế nhưng em lại chẳng
biết gì, suýt chút nữa em còn ung dung đi Tokyo chơi, sao các anh không
báo cho em biết. Hai anh nói em biết đi mà? – Nhận được sự im lặng từ
Minh và Hoàng, cô lại lên tiếng, giọng nói chứa chan lời khẩn cầu và trách
móc khiến hai người kia không khỏi đau lòng
- Cho bọn anh xin lỗi, em ngồi xuống đi, đừng khóc vội, nó sẽ không
sao đâu! – Hoàng cười nhẹ để tự trấn an tinh thần mình và trấn an cả cô.
Chính anh và những người kia cũng chưa biết lý do vì sao Khánh Anh lại
nằm trong đó. Vì lúc mọi người đến Khánh Anh đã ngất rồi. Hoàng nghĩ
vậy liền lắc đầu cười chua xót .
- Các anh nghĩ nó là ai? Và…cả em nữa. Anh Khánh bị như vậy mà tụi
em không nhận được một cú điện thoại nào từ các anh. Tụi em là người
thừa rồi phải không?