CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 743

Sáng sớm hôm sau. Khi mặt trời chưa lên hẳn, vẫn còn đang e lệ giấu

mình sau những đám mây trắng bồng bềnh, nắng chưa lên, chỉ có một vài
cơn gió thoáng thổi qua rồi lại đi mất.

Thiên Anh đã dậy từ rất lâu. Nhìn Vy ngủ say quá nên cô cũng không

muốn đánh thức Vy dậy. Một mình cô chuẩn bị và kiểm tra lại đồ đạc và
giấy tờ.

Vừa bước xuống nhà, tiếng Thiên Kỳ khẽ vọng ra

- Thiên Anh, anh có chuyện muốn nói với em

- Vâng…

-….-

Anh khuyên cô nên ở lại. Cô chỉ cười và lắc đầu. Anh khuyên cô nên

nghĩ lại. Cô chỉ cười và gật đầu…

Cô xin phép anh ra ngoài hít thở không khí trong lành nơi đây lần cuối

vì cô không biết bao giờ mới trở lại nơi này nữa

Cô đã mặc sẵn quần áo, bộ quần áo trẻ trung và năng động, áo sơ mi kẻ

đỏ đen kiểu dáng đuôi tôm dài gần đến đầu gối, quần jean đen hơi rách có
khóa ôm sát đôi chân thon nhỏ kết hợp với giày bánh mì trắng trơn và chiếc
tai nghe đưa hồn cô cuốn vào dòng người trên đường.

Thiên Anh đi được một lúc. Vy mới tỉnh dậy, đầu tiên là vào vscn. Lũ ra

ngoài, cô mới ngơ ngác nhìn xung quanh không thấy Thiên Anh đâu, chiếc
vali cạnh cửa sổ cũng mất tăm không dấu vết. Cô hoảng hốt chạy xuống
dưới, réo ầm tên Thiên Anh lên. Đáp lại là sự im lặng thờ ơ đến đau khổ.

Nghe thấy tiếng hét của Vy, Thiên Kỳ đi từ phòng anh ra, nhíu mày hỏi

- Có chuyện gì vậy em?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.