- Anh uống nước đi đã – Cô cười
- Ừ - Anh đưa ly nước lên uống một ngụm, anh cũng đang rất khát nên
không thèm đề phòng
- Thôi, em không làm phiền anh nữa, nhưng anh phải về phòng ngủ hãng
- Cô đi ra trước đi, rồi tôi ra – Anh nói
Nghe vậy, nhỏ cũng lủi thủi đi ra. Bàn tay khẽ nắm lại. Thật chặt!
Khi bóng nhỏ khuất sau cánh cửa, anh nở nụ cười buồn xen chút khinh
bỉ. Anh tự nhủ, không biết kiếp trước anh mắc nợ gì nhỏ mà kiếp này anh
lại vướng phải nhỏ như một cái nợ thế này.
Trong màn đêm, anh càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn. Anh ngồi dậy
túm lấy cái áo dạ đang khoác trên vai và ném xuống nền nhà một cách
không thương tiếc, cái áo cô độc bị vứt bỏ, màu đen của cái áo càng thêm u
ám lạ thường.
Kể từ ngày hôm đó, Yun tự ý chuyển về biệt thự của anh sống mặc cho
nhóm của Tuyết phản đối kịch liệt. Thế nhưng nhỏ vẫn không chịu thua mà
nói “Chỉ là muốn tốt cho đứa con trong bụng thôi, nỡ xảy ra chuyện gì em
sao xoay sở kịp”
Đúng là không biết xấu hổ mà.
Những ngày qua, Hoàng tiều tụy đi rất nhiều, anh cảm thấy đau đớn vô
cùng và xấu hổ vô cực khi có đứa em như Yun. Anh không biết phải đối
diện với sự thật như nào nữa. Anh thà không có đứa em như vậy còn thanh
thản hơn là anh bị người ta hại chết.
…