Anh hỏi vì đã có hàm ý riêng, nhìn gương mặt nghiêm túc của anh mà
lòng cô ả khẽ run sợ.
Biết ông chủ của mình nổi tiếng là ghét nói dối nhưng sao cô chẳng
quan tâm đến cái đó mà chỉ quan tâm đến “số điểm” mình sẽ nhận được từ
tay anh. Cô lắp bắp không thành lời thì có cuộc gọi đến. Như một tinh linh
giải cứu cho mình, trong lòng cô vui như mở cờ, thầm cảm ơn ân nhân đã
gọi cho cô
- Quản lý, bar xảy ra đánh nhau.
- Ok, tôi ra liền.
Endy cúp máy, nói nhẹ với ông chủ của mình, Khánh Anh gật đầu rồi
cũng ra ngoài xem tình hình thế nào.
Lại một lần nữa, cô gái ở màn hình điện thoại anh hiện lên rõ rệt, đập
vào mắt Endy là gương mặt Lệ Băng.
“Không ai khác chính là Lệ Băng, không thể nào giống nhau y đúc như
vậy. Dù sao Lệ Băng cũng là người Việt Nam, chẳng lẽ họ quen nhau sẵn từ
trước, do sóng gió gì đó mà cô ta phải trốn đến đây để né tránh anh. Chẳng
lẽ có chuyện như vậy sao? Câu chuyện đó thích hợp với những bộ phim
trên truyền hình hơn là ngoài đời?” Vừa đi vừa nghĩ, đầu óc Endy như rối
tung cả lên.
Endy xin phép Khánh Anh chạy đi trước, sợ Thiên Anh và Khánh Anh
sẽ đụng mặt nhau nên cô ả đã gọi Thiên Anh vào trong phòng nghỉ của
những người lau dọn
- Cô ở đây, đừng có đi đâu. Lau dọn hết chỗ này cho tôi, ăn uống xong
xong bày bừa vậy hả? – Endy kiếm cớ
- Dạ vâng… - Cô không cãi, lặng lẽ làm theo lời quản lý