CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 874

“Hãy thay việc lo lắng bằng việc bình tĩnh đi. Nhất định không có

chuyện gì đâu”

Tiếng ai đó vang lên trong đầu cô như nhắc nhở, là tiếng mẹ. Hình ảnh

mẹ hiện về rồi biến mất nhanh như chưa từng đến.

Biệt thự Khánh Anh đã hiện trước mắt, chạy vào bên trong. Không thấy

ai ở phòng khách, cô đoán chắc mọi người đang trên phòng Khánh Anh. Cô
liền chạy lên đó, cửa cũng mở sẵn, cô đi vào trong. Mọi người đang bình
thường lập tức trưng ngay khuôn mặt lo lắng khi Thiên Anh xuất hiện.
Tuyết và Nam kéo nhau ra đằng sau, Minh, Vy, Hoàng và Châu San cũng
nhích sang một bên nhường đường cho Thiên Anh vào.

Trước mắt cô là một thân xác dính đầy máu. Chiếc áo sơ mi trắng giờ

thành màu đỏ hoe. Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai vốn cỏ giờ đã bị che đi vì
những vệt máu dài vẫn còn đang chảy xuống nệm. Mắt anh nhắm nghiền, tư
thế nằm rất mệt mỏi.. Trong phút giây ấy, không biết làm gì ngoài việc òa
khóc, cô òa khóc như thế giới chỉ có một mình, nhào tới lay lay người anh

- Anh Khánh, anh bị sao thế này…chị Tuyết…anh ấy…sao thế này.

- Khánh Anh…mất rồi. – Nam lên tiếng, cả lũ trừng mắt nhìn anh, anh

liền che miệng cười hì hì giấu Thiên Anh , mỗi Thiên Anh không nhìn thấy
nụ cười ấy. Cô như chết lặng khi nghe hai từ cuối. Gì vậy? Khánh Anh sao
có thể chết dễ dàng như vậy được chứ. Tuyết dịch đến gần Nam hơn một
chút và cấu áo anh.

- Mày điên à mà nói thế? – Tuyết nghiến răng nói nhỏ.

- Nhầm…nhầm…- Nam cười cười gãi đầu.

- Tại sao vậy? Tại sao anh ấy lại nằm đây, các anh chị nói em nghe đi,

không thể nào, huhu. – Thiên Anh khóc nức nở, khóc không ngừng nghỉ,
vừa nói vừa khóc khiến cảnh tưởng bi thương đến đáng sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.