CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 872

Ai? Là ai đây gây ra cái chết của cậu ấy chứ? Là anh. Chính là anh. Bây

giờ anh nói những thứ này, giải quyết được vấn đề sau, cậu ấy đi rồi, mãi
mãi đi rồi.

Tim người có bốn ngăn thế mà cô đã có hai vết sẹo trong tìm, mãi mãi

chẳng lành.

Cũng không khó hiểu lắm đâu, một vết là vì anh, vì anh đã bỏ cô đi năm

ấy và một vết là Phong…cậu cũng bỏ cô đi mãi. Nhưng cả hai vết thương
ấy đều do một bàn tay anh gây lên. Vương Khang, anh thật tồi, thật đáng
trách.

- Chắc em trách anh lắm. Nếu anh nói anh đã thay đổi, em có tin không?

– Anh thấp giọng, khuôn mặt hiền hòa nhìn vào ánh mắt cô, ánh mắt long
lanh như thủy tinh.

- Chắc anh đùa – Khóe môi cô hơi nhếch lên. Nói vậy thôi nhưng cô

cũng có phần tin anh, cô là thế, rất hay tin người

- Vậy là em không tin anh rồi – Anh cười nhạt nhẽo, khẽ đưa tay chạm

chán mình như một thói quen. Không gian xung quanh như lắng lại, nghe
câu chuyện của hai người. Phía bên dưới ngọn đồi, dòng người qua lại tấp
nập, đông đúc mà ở đây có hai con người ngồi cạnh nhau, trầm ngậm nhìn
nhau nhưng đâu đó sự đơn độc lại tăng lên rất nhiều. Cô chẳng nói gì, chỉ
lặng lẽ cúi mắt xuống đầu gối, mắt ngước lên nhìn nụ cười trong di ảnh kia.
Nhìn cô như vậy anh thấy đau lòng biết bao, anh có hối hận cũng chẳng kịp
nữa rồi, chắc cô cũng sẽ không bao giờ thứ tha cho hạng người như anh,
nhìn cô kìa…ánh mắt ấy sao mà đau đớn đến thế.

- Không phải em không tin. Là em không biết…anh thay đổi như thế

nào? Hay là…- Cuối cùng cô cũng lên tiếng, câu nói lấp lửng khiến sự tò
mò của anh tăng lên

- Hay là gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.