CÚ SĂN ĐÊM - Trang 110

CHƯƠNG

22

C

urry bị tiếng bíp bíp đánh thức và với tay tắt cái đồng hồ báo thức trên

bàn cạnh giưòng. Anh tìm thấy cái nút và âm thanh biến mất. Anh mơ
màng trở lại giấc ngủ với nụ cười trên môi, quấn chăn lăn về phía Sunniva
để cảm nhận hơi ấm cơ thể cô. Anh thích nằm thế này. Những khoảnh khắc
ngắn ngủi, những giây phút chớp nhoáng khi họ cư xử như thể cả hai không
ai phải đi làm. Khi họ tắt chuông báo thức, giả bộ đây là một ngày nghĩ như
họ ao ước, muốn làm gì thì làm: không mệnh lệnh, không sếp, chỉ có hai
người họ dưới chăn. Làn da ấm áp, mềm mại của cô áp vào da anh khi cô
vùi mũi vào hõm cổ anh và rúc sát vào anh, như thể cô muốn được anh
chăm sóc. Curry mỉm cười kéo cô lại gần. Sunniva. Anh đã biết ngay từ
khoảnh khắc đầu tiên gặp cô. Rằng cô là người phụ nữ dành cho anh. Với
mái tóc đỏ dài và nụ cười xinh đẹp ấy; người phụ nữ ngày nào cũng mua cà
phê sáng ở cùng một chỗ với anh, anh thì trên đường tới Học viện Cảnh sát,
cô là y tá trên đường đi làm.

Curry mở mắt và nhìn thấy một đống thùng các tông trong một căn hộ

không phải của anh, và thực tại dần dần sáng tỏ trong tâm trí anh. Anh đã
ngủ, mặc nguyên quần áo, trên sofa, không phải ở nhà, không, chắc chắn
không phải ở nhà; cô đã thay khóa cửa, chắc chắn cô đã làm thế, vì chìa
khóa của anh không còn mở được nữa. Tiếng bíp lại vang lên. Curry chậm
chạp ngồi dậy trên sofa và, vẫn chưa tính ngủ, đi theo âm thanh vào hành
lang cho tới khi thấy một ngưòi đàn ông đang đứng ở phía bên kia cánh cửa
căn hộ của Mia.

“Mia Krüger?” người đàn ông ria mép mỏng nói, kiểm tra tờ giấy trên

tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.