CÚ SĂN ĐÊM - Trang 111

“Nhìn tôi có giống không?” Curry lẩm bẩm, nhận ra anh vẫn đang say.
Say xỉn hai ngày. Sau khi cô bảo anh cô đã chịu đủ rồi. Sunniva.
“Ờ, vâng, không," người đàn ông nói, nhìn quanh, rõ ràng ngạc nhiên

trước tình cảnh hiện tại.

“Xéo đi, Jon. Và lần này tôi nghiêm túc đấy. Tôi đã chịu đựng đến tận

mức này rồi. Toàn bộ số tiền ư? Toàn bộ tiền của chúng ta. Anh có biết tôi
đã làm việc vất vả vì nó thế nào không? Anh có biết không?.”

“Nhìn tôi có giống như tên là Mia Krüger không?"
Anh có thế ngửi thấy mình đang bốc mùi, và hy vọng người đàn ông

không để ý.

“Tôi có thể quay lại sau,” người đàn ông nói, anh ta mặc áo lao động;

anh ta giờ có vẻ gần như áy náy, “Nhưng tầng hầm bị mốc…”

“Cái gì?" Curry nói. Anh cố đứng thẳng; cái hành lang hẹp đang di

chuyển dưới chân anh.

“Chỉ có điều đây là căn hộ cuối cùng,” anh lùn ngoài cửa nói. “Khu căn

hộ…”

“Được rồi." Curry gật đầu, bám vào tường lấy chỗ dựa khi cái sàn dưới

chân anh bắt đầu chuyển động.

Một lúc sau, anh đã ở ngoài sân vận động Bislett, giờ đã đi giày và mặc

áo khoác; anh đã đưa chìa khóa căn hộ cho người đàn ông mặc đồ bảo hộ
lao động, bảo anh ta cứ thả nó vào trong hộp thư. Anh lục túi đến khi tìm
thấy hộp thuốc lá sợi và nhét một nắm dưới môi trên trong lúc vẫy một
chiếc taxi đang chạy chậm dọc Bislettgata.

Thang máy ở sở gây cảm giác ngột ngạt. Anh đã đi cả triệu lần, nhưng

hôm nay cảm giác khác hẳn. Nó giống như một cái hộp thiếc; anh nhẹ cả
người khi cánh cửa mở ra để anh ra ngoài.

“Xin chào?”
Curry chậm chạp lảo đảo đi xuyên qua văn phòng, nhưng không gian

lặng như tờ. Anh vào bếp, tự rót từ ấm ra một cốc cà phê, chậm chạp tới
phòng sự cố.

”Xin chào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.