CÚ SĂN ĐÊM - Trang 130

CHƯƠNG

27

Đ

áng lẽ chuyện này chẳng có gì bất ngờ, ấy vậy nhưng lại có đấy: ánh

sáng trên trời nhất định không chịu xuất hiện, mặc dù đang là đầu giờ
chiều. Holger Munch châm một điếu thuốc và nhìn những ngón tay lạnh giá
của mình dưới ánh sáng màu cam lập lòe trên đầu điếu thuốc và, lại một lần
nữa, ý nghĩ đó quay trở lại với ông, cái ý nghĩ dạo này vẫn trở đi trở lại rất
nhiều lần trong tâm trí ông: rằng người ta không nên sống ở đây. Phương
Bắc xa xôi này. Một sai lầm thiên cổ. Một sự dị thường. Dòng giống Na Uy
là hậu duệ của những người ắt hẳn đã rẽ nhằm hướng ở đâu đó trong quá
khứ; nếu không thì tại sao họ lại chọn cái lạnh này, bóng tối này, trong khi
hành tinh thì đầy ánh nắng và bãi biển, những mảnh đất màu mỡ, những
vườn địa đàng? Chẳng có mấy bằng chứng của chúng ở nơi này, ông rút ra
kết luận khi đứng đó, mũ áo khoác che đầu, cố gắng phân biệt một mẫu
hình trong những thông tin ông thu thập được sau hàng tiếng thẩm vấn các
cô gái. Tính cho đến thời điểm này, vẫn chưa ai cung cấp được bất kỳ thông
tin nào giúp ích cho cuộc điều tra. Họ dường như đều sợ hãi, và không ai có
hứng thú nói chuyện vói cảnh sát.

Munch kéo chặt áo khoác và vừa rít thêm một hơi thì cửa nhà chính mở

ra và Helene Eriksen bước xuống thềm tiến về phía ông.

“Nếu muốn ông có thể hút thuốc trong nhà,” cô ta nói, gắng gượng mỉm

cười, mặc dù rõ ràng không có tâm trạng gì.

Lần đầu gặp ông, cô ta dường như rất suy sụp, và mấy ngày vừa rồi

không giúp được gì. Chút sinh khí le lói ông từng nhìn thấy trong mắt cô ta
giờ đã hoàn toàn biến mất, và Munch không khỏi thấy thương thay cho cô
ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.