CÚ SĂN ĐÊM - Trang 133

Ông ta, ờ, tôi có thể nói vậy, là một giáo viên giỏi, tất nhiên, và tôi rất
mong ông ta ở lại, nhưng tôi không nghĩ công việc này phù hợp với ông ta.
Tôi không muốn nói xấu các cô gái đâu, nhưng, theo ngôn ngữ sư phạm,
trình độ không đến nỗi quá cao tôi nói vậy được không? Tôi nghĩ Rolf
Lycke có tham vọng lớn. Nếu ông muốn nói chuyện với ông ta, tôi có thể
thu xếp. Ý tôi là, tôi vẫn còn lưu số ông ta ở đâu đó, tôi nghĩ vậy. Ông có
muốn tôi tìm không?”

“Ồ, không cần đâu,” Munch nói. “Tôi cứ dựa vào danh sách chúng tôi có

ở đây vậy.”

“OK.” Helene gật đầu.
Điện thoại của Munch bắt đầu rung. Ông đã tắt chuông trong thời gian

thẩm vấn nhưng, như mọi khi, ông quên tắt chế độ rung. Tên của Anette
Goli hiện lên trên màn hình.

“Vâng?” Munch nói.
“Tôi nghĩ ta tóm được hắn rồi. Ông nói chuyện với Mia chưa? Cô ấy tìm

cách liên lạc với ông mãi đấy? Cô ấy tìm được gì đó trong trường dạy cưỡi
ngựa, nhưng giờ chuyện đó không quan trọng nữa...”

“Ai?"
“Chúng ta có lời tự thú rồi."
“Thật à?”
“Vâng," Goh tiếp tục. “Hắn tự nộp mình. Chúng tôi giam hắn lại rồi. Ở

Grønland. Hắn đã tự thú về vụ giết người.”

“Tôi tới đây,” Munch nói. Ông ấn cái nút đỏ, xin phép ra về và chạy tới

chỗ chiếc Audi đen bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.