CÚ SĂN ĐÊM - Trang 159

Người được chọn.
Camilla cố gắng giữ bánh xe quay với tốc độ ổn định. Bàn tay này để

trước bàn tay kia, nhanh và ổn định hết mức có thể.

Cả đội bắt đầu nhìn nhau bối rối. Tại sao cô lại cố đi nhanh hơn? Đèn

cũng đã sáng rồi mà. Rồi bỗng nhiên cửa hầm mở ra và thứ gì đó rơi xuống
sàn.

Thức ăn.
Đó là lý do cô gắng sức chạy như thế.
Để được ăn.
Gabriel không nhớ nối từ khi nào ánh mắt anh đã quay trở lại màn hình.
Những viên nén thức ăn.
Anh không thể nhịn được nữa. Anh không thể xem thêm một giây nào

nữa. Gabriel chạy ra khỏi phòng, đẩy cửa vào nhà vệ sinh và quỵ gối xuống
trước bồn cầu khi axít trong dạ dày dâng lên trào ra khỏi miệng và anh bắt
đầu toát mồ hôi đầm đìa.

“Cậu ổn không, Gabriel?”
Chàng hacker không nói được gì. Anh còn không biết cánh của phía sau

đã mở và Mia đã vào trong.

Mia để một cái khăn tay dưới vòi nước rồi đưa cho anh, và quỳ xuống

bên cạnh khi anh áp cái khăn lạnh lên mặt cho mát.

“Tôi không sao,” anh ngập ngừng lẩm bẩm.
Đây không phải hình ảnh anh muốn lộ ra. Đặc biệt là với Mia Krüger.

Một lính mới không thể đối phó được với hiện thực công việc. Nhưng đã
quá muộn để lo về chuyện đó; đêm đã quá dài.

“Cậu nên về nhà thì hơn," người đồng nghiệp nói giọng thân thiết. “Ta sẽ

làm việc đó sau.”

Gabriel lại lấy cái khăn êm ái lau trán, không rõ ý cô là gì.
“Làm gì?” anh hỏi, ngước nhìn cô.
Mia đặt tay lên vai anh. “Tôi biết chuyện này không dễ dàng gì, nhưng ta

cần phải biết, phải không?”

“Biết gì?" Gabriel nói, bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.