CÚ SĂN ĐÊM - Trang 171

“Vậy gia đình bí ẩn này của anh là gì đấy?” có rụt rè hỏi.
“Em còn biết gì về anh nữa?” Ziggy cười, ngả ra lưng ghế.
“Họ của anh là Simonsen,” Miriam bắt đầu.
“Ziggy Simonsen, đó là anh.”
Cái tên rung lên một tiếng chuông yếu ớt. Simonsen?
“Tên thánh của anh không phải là Ziggy, tất nhiên. Jon-Sigvard. Họ gọi

anh như thế. Trong tên nhất định phải có Sigvard. Truyền thống gia đình."

Anh ta nhếch mép cười bên dưới mái tóc mái màu đen.
“Carl-Sigvard Simonsen?”
Ziggy gật đầu.
Ông ấy là bố anh? Ông tỉ phú?"
“Phải.” Ziggy gật đầu.
”Xin lỗi,” Miriam mỉm cười nói.
“Xin lỗi? Thế quái nào em lại nghĩ là em phải xin lỗi?” Anh ta mỉm cười,

và lại cầm cốc bia lên.

“Em không đọc các mục chuyện phiếm,” Miriam nói như để xin lỗi.

“Hoặc không đọc báo đủ nhiều, thật đáng tiếc.”

“Này, anh hài lòng mà.” Chàng thanh niên lại mỉm cười. “Anh có thể là

chính mình khi gặp em, mà không phải như…”

Giờ anh ta dường như lạc trong suy nghĩ, giống như có gì đó đè nặng lên

anh ta, và một thứ bóng tối có không hiểu được lan dần trên khuôn mặt
sáng sủa, cởi mở của anh ta.

“Vậy, anh là con nhà giàu?" Miriam nói để làm dịu bầu không khí. “Em

vớ bở rồi này."

Anh ta quay lại nhìn cô. Anh ta lại mỉm cười và dán chặt cặp mắt xanh

dương sáng rỡ của mình vào mắt cô.

“Có phải chuyện này đúng như anh nghĩ không nhỉ?”
“Cái gì?”
“Rằng chúng ta đang làm việc này?”
“Làm gì?" Miriam lả lơi nói, mặc dù cô biết quá rõ Ziggy đang ám chỉ

điều gì.

“Em và anh?” anh ta nói, lại mơn trớn tay cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.