CÚ SĂN ĐÊM - Trang 191

”Vâng, chào anh, xin lỗi, tôi đây, Kim, mọi chuyện thế nào rồi?” Mia

nói, co chân lên bên dưới chăn.

“Tôi làm cô thức giấc à?”
“Không, tất nhiên không, tôi dậy rồi."
“OK, tôi chỉ nghĩ nên kiểm tra xem sao thôi. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Vâng, tất nhiên, anh thì sao?”
Cô trả lời máy móc, nhưng cô có thể cảm thấy cơ thể và trí óc cô giờ

đang bắt đầu thức dậy. Cô không còn trong cơn ác mộng. Cô đang ở trong
căn hộ. Lõa lồ dưới lớp chăn, và nói chuyện với Kim Kolsø qua điện thoại.
Không còn bóng đen trên tường.

“Tôi ổn cả. Munch có gọi cho cô không?”
“Không, tôi vẫn chưa nghe gì từ ông ấy,” cô nói.
“Tôi cũng Vậy. Tôi đã thử, nhưng chưa liên lạc được với ông ấy. Tôi

nghĩ có lẽ cứ để ông ấy ngủ. Tôi cũng không gọi được cho Gabriel, nên tôi
nghĩ chắc cậu ấy cũng thế. Cậu ấy đã bị sốc.”

“Vâng,” Mia trả lời, không hoàn toàn chú tâm.
Sự im lặng nhất thời bao trùm, như thể Kim muốn cô nói thêm.
“Chúng ta vừa có một buổi họp ngắn gọn, chủ yếu là để tóm tắt tình

hình; tất nhiên, chúng tôi muốn đợi cô, nhưng tôi đã cố hết sức. Cô chắc là
mình ổn chứ?”

“Vâng, vâng, mọi chuyện đều ổn,” Mia nói, đứng dậy.
Cô nhẹ bước băng qua phòng, vẫn quấn khăn quanh mình, sờ tay vào cái

máy sưởi dưới của sổ. Nó lạnh ngắt. Cô nhớ đã trả tiền điện, phải không
nhỉ? Cô mở máy sưởi và chậm chạp bước về sofa.

“Ờ, chỉ là...” Kim Kolsø tiếp tục. “Tôi nghĩ cả nhóm đều lo lắng cho cô.

Cô biết đấy, sau khi ta xem đoạn phim đó.”

Cái bóng trên tường.
Người lông vũ.
“À, tôi ổn. Vậy anh đã nói gì trong buổi họp?” Mia hắng giọng.
“Chỉ về những gì ta đã thu được thôi. Bằng chứng pháp y từ tờ tin nhắn

cô tìm thấy ở trung tâm huấn luyện cưỡi ngựa. Không có dấu tay nào khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.