“Lông cú,” Ludvig nói.
“Phải,” Munch nói. Ông có vẻ nhẹ nhõm khi có người tham gia.
"Tôi tìm được vài thứ, nhưng tôi không biết nó có liên quan không.”
Ludvig lại nhìn vào tập ghi chép.
"Cái gì?" Munch hỏi.
“Nó được chôn trong đống hồ sơ lưu trữ, không thuộc diện ưu tiên… tôi
tình cờ phát hiện ra nó, không biết nó có ích hay không, nhưng dù sao…”
“Anh tìm được gì?”
“Vài tháng trước có một vụ đột nhập, ở Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên tại
Tøyen. Như tôi đã nói, một vụ án nhỏ, nhưng tôi chú ý đến bởi có gì đó
không bình thường.”
Mọi người đều nhìn vào điều tra viên lớn tuổi.
“Chắc mọi người biết bảo tàng ở đâu nhỉ? Nó thuộc Vườn Sinh thái tại
Tøyen. Họ còn có một khu lịch sử-tự nhiên. Và vào…”
Grønlie lại nhìn xuống tập ghi chép.
“… mồng 6 tháng Tám, họ trình báo có người đã đột nhập vào khu trưng
bày gọi là ’Động vật bản địa và phi bản địa’, và chuyện này khá kỳ quái,
bởi vậy tôi mới để ý. Họ có một tủ trưng bày đủ loại cú Na Uy, và chỉ có
những hiện vật trong đó là bị lấy cắp. Ý tôi là, có thế chẳng có nghĩa lý gì,
nhưng cũng đáng để kiểm tra, phải không?”
“Chắc chắn rồi,” Munch gật đầu. “Tốt lắm, Ludvig. Ta có đầu mối liên
lạc ở bên đó không?"
Grønlie lại nhìn vào tập ghi chép. “Theo hồ sợ thì vụ đột nhập được trình
báo bởi Tor Olsen, quản lý cấp cao. Ý tôi là, Camilla được tìm thấy trên
một thảm lông cú. Rồi ai đó đã đánh cấp nguyên cả bộ sưu tầm cú Na Uy.”
“Ta sẽ phải xem xét chuyện đó. Ngay lập tức.” Munch lại gật đầu, vẻ
nghiêm trọng. “Làm tốt lắm, Ludvig. Mia, cô đến đó được không?”
Mia Krüger dường như vừa bị cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Lông cú? Vụ đột nhập tại Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên? Cô xử lý vụ này,
được không?”
“Vâng, tất nhiên,” cô nói, ho khẽ, trông như thể không rõ ông đang nói
về chuyện gì.