CÚ SĂN ĐÊM - Trang 275

“Đừng nghe bọn họ,” Isabella nói, vòng tay ôm lấy cô bạn đang run bần

bật

“Người thì nói Benedikte giết Camilla,” Cecilie nói. “Người lại bảo

chính Paulus làm. Chúa ơi, nếu đúng vậy thì sao?”

Isabella đồng cảm với cô bạn; giờ không có gì mang lại cảm giác an

toàn. Cô cũng có thể cảm thấy nó. Phóng viên. Cảnh sát. Sự bình yên và an
toàn ở ngoài kia đã bị hủy hoại.

“Rõ ràng không đúng đâu.” Isabella mỉm cười.
“Cậu không nghĩ vậy à?” Cecilie lẩm bẩm, nhìn cô bằng đôi mắt tin

tưởng.

Họ bằng tuổi nhau, nhưng đôi khi Isabella cảm thấy Cecilie còn rất nhỏ.

Cecilie đã có một khởi đầu tệ hại. Những kẻ xấu. Những kẻ bệnh hoạn.
Isabella đã nghe kể về những chi tiết khủng khiếp, nhưng cô không dám
nghĩ tới chúng. Thay vào đó, cô cố gắng nghĩ những điều hạnh phúc.

Bạn gặp tôi được không? Bí mật.
Tất nhiên cô sẽ gặp Paulus. Cô biết chỗ đó. Chỗ bí mật của anh. Nơi ẩn

náu phía xa căn biệt thự. Cô cũng biết về đám cây của anh, nhưng cô không
nói cho ai.

“Paulus không giết ai cả,” Isabella khẳng định.
“Còn Benedikte thì sao?”
“Chắc chắn là không. Cậu ta kinh khủng thật, nhưng cũng ngu như bò ấy.

Dù có muốn thì cậu ta cũng không thể làm được việc đó, phải không?”

Isabella nhìn thấy Cecilie đã bắt đầu mỉm cười.
“Cậu ta là vậy mà, nhỉ? Ngu như bò?"
“Phải,” Isabella lại mỉm cười.
“Cậu có nhớ lần chúng ta tới thăm Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên và cậu ta

hỏi tại sao họ không có khỉ không?”

Isabella cười khúc khích.
“Và tại sao bọn thú lại đứng im?”
Cecilie giờ đang cười toét miệng.
“Cậu ta cứ tưởng chúng ta đang ở sở thú." Isabella cười rũ.
Cecille tham gia. “Ta có thể ngu tới mức nào chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.