CÚ SĂN ĐÊM - Trang 277

CHƯƠNG

54

H

olger Munch treo áo khoác ngoài hành lang, tháo giày, vào phòng tắm

và mở ngăn đựng thuốc. Ông tìm được mấy viên thuốc giảm đau, bỏ hai
viên vào miệng và chiêu nước uống rồi vào phòng khách, chưa biết phải
làm gì với chính mình.

Ông mệt đến nỗi đã lên thẳng giường sau cuộc gặp với Mia tại Justisen,

nhưng ông không ngủ được. Trở mình mãi dưới chăn, ông đành thức dậy
lang thang vô định trong căn hộ, rồi cuối cùng bèn thay quần áo đi dạo.

Cơn đau đầu đến không báo trước. Thái dương và hốc mắt ông rần rật

liên hồi. Như thể ai đó đã nện một chày vào gáy ông, ông đã bắt đầu thấy
hoa mắt và miệng tanh tanh. Một cơn đau nửa đầu?

Holger Munch ý thức rõ ràng rằng ông còn lâu mới được xem là người

khỏe mạnh nhất trái đất, nhưng trước đây đầu óc chưa bao giờ làm phiền
ông. Đã gần ba giờ. Buổi sáng. Tại sao? Giờ ông không thấy mệt. Chỉ có
cơn đau đầu dai dẳng này. Ông đợi thuốc phát huy tác dụng. Có phải ông
đang già đi? Ông mới bao nhiêu nhỉ - năm mươi tư, năm mươi lăm trong
vài ngày nữa? - rõ ràng không phải do tuổi tác? Hay là phải? Ông lê bước
vào bếp, bật ấm đun nước và mở cửa tủ lạnh. Đồ ăn. Đồ ăn chưa bao giờ là
vấn đề đối với vị điều tra viên mập mạp, nhưng giờ ông đứng đấy, nhìn
chằm chằm vào tủ lạnh, lần đầu tiên không thể nhìn ra có thứ gì mình thích.
Ông lấy một chiếc cốc từ tủ bếp phía trên bồn rửa, đợi nước sôi, rồi mang
cốc trà vào phòng khách, dừng lại trước giá CD.

Món gì đó ngon lành để ăn. Âm nhạc làm nền trong khi ông liên tục

chuyển kênh, để chế độ tắt tiếng. Đó là thói quen thường ngày của ông. Để
thư giãn tâm trí, tách mình ra khỏi cái ngày đang gắn kết thúc; một kiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.