CÚ SĂN ĐÊM - Trang 283

từ ngữ từ miệng cậu và các chữ cái cậu thấy khắp mọi nơi có thế được viết
trên giấy chỉ bằng một cây bút nhỏ.

Cậu bé ngồi dậy, rời khỏi giường đi lại một lát, cho máu lưu thông, vì dù

đang mặc đủ quần áo, cậu vẫn cảm thấy lạnh cóng dưới tấm chăn mỏng, và
khi cậu thở, những làn khói mờ thoát ra từ miệng cậu.

Bố cậu đã xây ngôi nhà, nhưng cậu nhóc không thể không nghĩ rằng,

mặc dù bố giỏi xây dựng và quả thật họ cần một nơi để trốn khi thế giới sụp
đổ, mẹ cậu vẫn có lý. Tầng hầm quá rộng. Dù cậu mặc nguyên quần áo đi
ngủ thì cũng chẳng khác gì, phòng cậu vẫn lạnh cóng, và cậu bất chợt nghĩ
không biết có nên quay lại phòng khách, nơi có lò sưởi, nhưng cậu quyết
định không làm. Nếu cậu đã học được điều gì, thì điều đó chính là không
được chọc tức mẹ.

Cậu bé đến chỗ tủ quần áo và tìm thấy một cái áo khoác nữa. Một cái áo

len Na Uy. Đó là cái áo đẹp nhất của cậu và chỉ được mặc vào những dịp
sinh nhật hoặc khi cậu được phép rời khỏi nhà, nhưng dù sao cậu vẫn mặc
nó vào, bên ngoài những lớp áo khác, rồi chui lại vào trong chăn. Cậu lại
liếc nhìn lên lịch: 1999, một năm xấu, cậu chỉ mong chóng đến lúc được lật
sang trang mới.

Tháng Một năm 2000.
Một kỷ nguyên mới.
Cậu không hư, chắc chắn không. Cậu luôn làm những gì mình được bảo,

và mẹ cậu chỉ nói hãy đi lên giường, chứ không cấm nhìn danh sách.

Cậu bé tháo găng tay, tìm được đèn pin, lấy tờ danh sách giấu dưới gối

ra, và mỉm cười.

NGÀY TRỌNG ĐẠI
Danh sách những điều ước của tôi:
1. Mẹ được vui.
2. Bố sẽ quay về và làm tầng hầm nhỏ lại.
3. Mình được phép rời khỏi nhà.
4 Mình không làm rụng tóc khi chải đầu cho mẹ.
5 Mình được cho phép tới trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.