CÚ SĂN ĐÊM - Trang 284

6. Mình có thể nói với mẹ rằng mình biết bảng chữ cái, những con số, và

rằng mình có thể đọc và viết mà không làm mẹ giận.

7. Mình có bạn.
Cơn gió đột nhiên thổi tới, đập lên tường, nhất định không chịu đi. Nó

tiếp tục xuyên qua những cửa sổ mỏng; phả không khí lạnh buốt lên khắp
mặt cậu, lên những mảng da thịt hiếm hoi bị lộ giữa mũ len và mép chăn.

Cậu lại định dậy ra phòng khách, nhưng rồi không làm vậy, vì mẹ đã bảo

cậu không được làm thế.

Mẹ cậu.
Cậu bé không có bất kỳ ai khác bên cạnh - cậu chưa bao giờ có - cậu chỉ

có mình mẹ.

Khi bà đi vắng, cậu ở nhà một mình. Đôi lúc phải mất vài ngày bà mới

trở về, nhưng điều đó không quan trọng. Bà là tất cả đối với cậu.

Cậu sẽ chải mái tóc vàng hoe đẹp đẽ của bà trước lò sưởi. Giúp bà xoa

xà phòng vào những phần cơ thể bà không dễ tự tắm rửa. Cậu bé giờ mỉm
cười.

Ngày trọng đại.
Và dù không ý thức được, cậu đã nhắm mắt chặt đến nỗi cậu biến mất

khỏi căn phòng lạnh giá rồi đi vào trong giấc mơ, và khi cậu lại thức dậy,
cậu đã biết ngay, mặc dù đồng hồ trên tường vẫn chỉ năm giờ mười lăm.

Không còn là năm 1999 nữa.
Là năm 2000 rồi.
Ngày trọng đại.
Chắc chắn là vậy. Chỉ có điều bà đã quên đánh thức cậu. Cậu tốc chăn ra

chạy khỏi phòng ngủ lạnh giá. Miệng cười toe toét, cậu đi xuyên qua phòng
khách đến phòng ngủ của bà. Mẹ ngốc. Cậu mở cửa phòng ngủ và khựng
lại.

Một đoạn dây đang thõng xuống từ xà nhà.
Từ đoạn dây, quấn chặt quanh cổ bà, treo lủng lẳng một cơ thể lõa lồ với

mái tóc vàng hoe, chân tay bất động và mặt xanh mét. Mắt bà trợn trừng, và
miệng bà không có vẻ như còn có thể nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.